Đỉnh Phong Thiên Hạ


- Hai vị ai di đang định trở về.

Ta bớt chút thời gian tới thăm con một chút.

Dường như con đang không vui đúng không?  
Mộ Dung Lan Lan nhìn thiếu niên trước mắt, nhiều năm như vậy, nàng có thể nhìn thấy cốt nhục của mình đã là kết quả tốt nhất rồi.  
- Con nghĩ tới mẫu thân.  
Lục Kinh Vân nói.  
- Thật sao? Mẫu thân con lúc này nhất định cũng nghĩ tới con.  
Mộ Dung Lan Lan thở dài, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự bất đắc dĩ.

Cố gắng nhịn xuống sự chua xót trong lòng.  
- Thế nhưng ngay cả phụ thân cũng không biết mẫu thân của con là ai.

Có lẽ cả đời này con cũng không có cơ hội nhìn thấy mẫu thân.  
Lục Kinh Vân nói, lại lập tức ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lan Lan nói:  
- La Lan a di, không phải người chính là mẫu thân của con đó chứ?  
Toàn thân Mộ Dung Lan Lan run lên, ánh mắt rưng rưng nhìn về phía Lục Kinh Vân.  
- Thế nhưng điều đó không có khả năng, sao người lại là mẫu thân của con được.

Hy vọng mẫu thân của con sống tốt, chỉ cần mẫu thân còn sống tốt là con không lo lắng.  
Lục Kinh Vân lập tức thở dài.  
- Ta nghĩ nếu như mẫu thân của con biết được điều này sẽ vô cùng cao hứng.  
Mộ Dung Lan Lan nhìn Lục Kinh Vân, nói:  

- Kinh Vân ta phải đi về rồi.

Con nên tu luyện cho tốt, có phụ thân con, có huyết mạch Kim Hoàng, ngày sau con nhất định sẽ trở thành một cường giả ngạo nghễ đại lục giống như phụ thân con.

Mẫu thân cũng tự hào vì con.  
- Vâng, con sẽ cố gắng, sẽ không để cho phụ thân mất mặt.  
Lục Kinh Vân gật đầu nói.  
Mộ Dung Lan Lan lập tức quay đầu rời đi, trong khóe mắt không tự chủ được mà có nước mắt chảy xuống.  
Trong không gian bí ẩn, Du Thược nhìn phía trước, thì thào nói:  
- Không biết thương thế trên người phụ thân đã tốt hay chưa?  
Thời gian từ từ trôi qua, trên đại lục dần dần trở nên yên tĩnh.

Cả đại lục, hơn phân nửa Cổ Vực, đại lục Linh Vũ đều nằm trong sự khống chế của Phi Linh môn, trở thành địa bàn của Phi Linh môn.

Phi Linh môn bành trướng, cơ hồ tất cả người của sáu đường trong Phi Linh môn vô cùng bận rộn.

Thế nhưng trong lòng tất cả mọi người đều cao hứng không thôi.

Thời kỳ Phi Linh môn toàn thịnh bọn họ có thể góp một chút sức là việc trọng đại cỡ nào.  
Trong không gian tràn ngập linh khí, linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm của Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi đó, quanh thân có hỏa diễm nóng bỏng màu lam nhàn nhạt, khiến cho cả không gian nóng bỏng khủng bố, lại mang theo khí tức khiến cho linh hồn người ta lạnh lẽo.  
Sưu Sưu.  
Năng lượng thiên địa nồng đậm giống như sợi tóc chui vào trong thân thể linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm, khiến cho khí tức trên linh hồn phân thân của Lục Lâm Thiên từ từ tăng cường.  
Cách đó không xa, thân ảnh xinh đẹp mà yêu mị của Mẫu Đơn ngồi đó, toàn thân được khí tức huyết sát bao phủ, cũng đang đắm chìm trong tu luyện.  
Trong đại điện Phi Linh môn, đường chủ sáu đường đều có mặt.

Lục Lâm Thiên ngồi trên chủ vị nghe mọi người báo cáo.

Cả đại lục hiện tại đều nằm trong sự khống chế của Phi Linh môn, chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên vô cùng thỏa mãn.  
Mà đại hôn mấy tháng sau trong Phi Linh môn đã chuẩn bị vô cùng tốt, Hoa Mãn Ngọc đã xử lý thỏa đáng.  
- Công tử, có một chuyện sợ rằng công tử phải tự mình quyết định.  
Lục Tiểu Bạch hỏi Lục Lâm Thiên, thân là đường chủ Kim đường của Phi Linh môn, đặt chân tới Tôn cấp, Phi Linh thương hội hiện tại xuyên qua Cổ Vực kéo dài tới đại lục Linh Vũ và Đông Hải.

Thậm chí còn kéo tới Tổ Yêu Lâm và Linh Hoàng Nhai, nơi các yêu thú, linh thú tụ tập.

Ba chữ Lục Tiểu Bạch tuyệt đối là ba chữ chạm vào có thể bỏng trên đại lục.

Chỉ cần dậm chân một phát cũng có thể khiến cho giá cả đan dược, khôi lỗi, linh dược, binh khí, vũ kỹ, linh kỹ biến động.  
Có thể nói, trên đại lục này khó có thể nói ai khống chế nhiều tiền tài nhất, thế nhưng Lục Tiểu Bạch tuyệt đối là một trong những người như vậy.  
- Có chuyện gì cần ta quyết định?  
Lục Lâm Thiên duỗi lưng, nhìn Lục Tiểu Bạch rồi nghi hoặc hỏi.

Trong khoảng thời gian gần đây mỗi ngày hắn đều ở cùng người một nhà, buông lỏng tâm tình khiến cho Lục Lâm Thiên vô cùng thoải mái.  
- Công tử, trên đại lục hiện tại có không ít phong hào của công tử.


Có người gọi công tử là Linh Vũ Chiến Đế, có người gọi là Kim Hoàng Đại đế, còn có cái gì gọi là Kim Hoàng Chiến Đế, Kim Đao Đại Đế.

Nhiều vô số kể, nghe nói còn có người gì phong hào của công tử mà đánh nhau túi bụi.  
Lục Tiểu Bạch cười cười, nói tiếp:  
- Tiểu nhân thấy công tử nên tự mình quyết định, chúng ta cũng tiện chiếu cáo thiên hạ.  
- Phong hào của chưởng môn nhất định phải vang dội mới được.  
- Chưởng môn thuộc tính đại thành, khống chế thuộc tính kim, Kim Hoàng chủ, vô cùng thích hợp.  
Trong đại điện, mọi người lập tức nghị luận.  
- Phong hào sao?  
Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, chuyện phong hào này Lục Lâm Thiên cũng không có quá mức đặt ở trong lòng.

Hắn nhìn mọi người trong đại điện rồi nói:  
- Nếu như cần thì gọi là Ngũ Hành Đại Đế đi.  
- Ngũ Hành Đại Đế là có ý gì?  
Chúng cường giả phi Linh môn nghi hoặc không thôi, không ai biết ý nghĩa của nó.  
- Sau này có thời gian ta sẽ nói tỉ mỉ cho các ngươi biết.  
Lục Lâm Thiên không giải thích thêm, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, trên phương diện lĩnh ngộ Lục Lâm Thiên có đôi khi có cảm giác có lẽ hắn chỉ vừa mới bước vào giai đoạn nhập môn mà thôi.

Mỗi một loại thuộc tính đều bao la vô cùng, thứ mà hắn chạm vào đều mới chỉ là lớp bên ngoài.

Đồng thời cũng có thể nói rõ, cấp độ Đế giả tuyệt đối không phải là tận cùng của Vũ đạo, Linh đạo.  
- Sư phụ, con đến rồi.  
Trong đình viện gần thác nước ở hậu sơn, Niếp Phong cung kính hành lễ, thân thể cao ngất, hai con mắt như sao.

Trong mắt hiện lên tinh quang, lúc này hắn đã không còn giống như khi trước.

Những năm này ở trong Phi Linh môn đã hoàn toàn lột xác.

Đến bây giờ đã trở thành một trong những người trẻ tuổi nổi bật trên đại lục.  

- Ta muốn để cho con và Hồng Chí tiếp nhận chức vị chưởng môn Phi Linh môn, con thấy sao?  
Lục Lâm Thiên nhìn đại đệ tử của mình, Niếp Phong quả nhiên đã không để cho hắn thất vọng.  
- Phi Linh môn còn không thể thiếu được sư phụ.

Nếu như bắt buộc phải truyền ngôi mà nói, Đại sư huynh thân là người đứng đầu mười đại đệ tử, so với con còn danh chính ngôn thuận hơn.

Luận thực lực không kém, luận mưu trí đủ để đảm đương chức vị chưởng môn Phi Linh môn.

Còn đệ tử chỉ mong có thể đi theo bên người sư phụ là được rồi, đối với chức vị chưởng môn Phi Linh môn đệ tử cảm thấy mình không thích hợp.  
Niếp Phong nói.  
- Ta đã nói con phù hợp thì nhất định sẽ phù hợp.  
Lục Lâm Thiên nói.  
- Nếu như sư phụ quả thực muốn truyền vị, cũng chỉ có Đại sư huynh là thích hợp nhất.  
Niếp Phong do dự một chút rồi mới ngẩng đầu nói với Lục Lâm Thiên:  
- Con nghe nói có lẽ Thánh Linh giáo sẽ xác nhập vào Phi Linh môn.

Thánh Linh giáo hiện tại tuy rằng giống như người một nhà với Phi Linh môn.

Thế nhưng nếu chân chính dung hợp sợ rằng cũng tạo thành một ít phiền phức.

Nếu như Đại sư huynh trở thành chưởng môn, con thấy có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Đây cũng là lựa chọn tốt nhất đối với Thánh Linh giáo và Phi Linh môn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui