Đỉnh Phong Thiên Hạ


Độc Cô Ngạo Vũ chen vào nói với Lục Lâm Thiên.  
- Ở thời viễn cổ, có Đế giả phản kháng, thế nhưng không có ngoại lệ, lập tức bị đánh chết giống như gϊếŧ một con kiến.

Cuối cùng không có bất kỳ ai dám phản kháng.  
Bắc Cung Kình Thương nói:  
- Nhưng mà Thiên Đế tồn tại từ thời viễn cổ tới nay chưa từng nhúng tay vào bất kỳ chuyện nào trên đại lục.

Chỉ phụ trách Đế giả triệu hoán tiến vào Thiên Trủng.

Mặt khác còn ra lệnh hai chuyện.  
- Còn có hai chuyện gì vậy?  
Lục Lâm Thiên lập tức hỏi Bắc Cung Kình Thương.  
- Chuyện thứ nhất chính là thời điểm viễn cổ hạn chế Thập đại Hoàng tộc không được nhúng tay vào chuyện trên đại lục.  
Bắc Cung Kình Thương nói.  
- Tại sao người này lại làm vậy?  
Lục Lâm Thiên vô cùng nghi hoặc hỏi.  
- Bởi vì tổ tiên Thập đại Hoàng tộc khi trước liên thủ đối phó với Thiên Đế, chỉ tiếc là cuối cùng nghe nói cũng thất bại.

Cho nên từ đó về sau Thập đại Hoàng tộc bí quản chế, không được nhúng tay vào bất kỳ chuyện nào trên đại lục.

Về sau Thập đại Hoàng tộc bị người ta xúc phạm cuối cùng đều bị đánh chết, mãi đến khi không còn ai dám xúc phạm nữa.  
Ánh mắt Bắc Cung Kình Thương vô cùng ngưng trọng, tất cả các đại Hoàng tộc những năm này đều đang đợi Đế giả triệu hoán.

Mà ba năm sau, rốt cuộc Đế giả triệu hoán cũng tới.  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên vô cùng ngưng trọng, khóe mắt run rẩy.


Tổ tiên của Thập đại Hoàng tộc thời viễn cổ khủng bố bực nào, mười người liên thủ cũng không thể đối phó được Thiên Đế đại nhân.

Thực lực của Thiên Đế đại nhân kia rốt cuộc đã đạt tới tình trạng nào.  
- Từ thời viễn cổ tới nay có phải chỉ có một Thiên Đế đại nhân hay không?  
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, nếu như Thiên Đế là cùng một người, vậy thì thực lực khủng bố ra sao không cần phải nói.  
Bắc Cung Kình Thương lắc đầu nói:  
- Chuyện này không có ai biết được, Thiên Đế là ai, bộ dáng ra sao chưa từng có ai biết được.  
- Vậy thì chuyện thứ hai thì sao?  
Lục Lâm Thiên tiếp tục hỏi.  
Bắc Cung Kình Thương nói:  
- Chuyện thứ hai chính là bố trí một lệnh cấm khác gần đây.

Người có tu vi Đế cấp không được ra tay với người có tu vi dưới Đế cấp.

Đế giả của Hóa Vũ tông vì đối phó với người Phi Linh môn ngươi mà đã bị Thiên Đế đại nhân ra tay đánh chết.

Xương cốt không còn, thân thể tan thành mây khói.  
- Thiên Đế rốt cuộc là người như thế nào.

Thiên Trủng là nơi ra sao?  
Trong lòng Lục Lâm Thiên hiện tại cũng không có cách nào biết được, cho dù nghĩ nát óc cũng không ra.  
Đột nhiên trong đầu lóe lên, sư phụ Chí Thánh Đại Đế khi trước bị nhốt trong một nơi, linh hồn phân thân mang theo thân thể chạy ra.

Chủ thể linh hồn cũng bị vây khốn ở bên trong.

Người còn nói chờ sau khi hắn đột phá Đế cấp, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết rõ.

Tất cả những ai tới Đế cấp đều không trốn thoát khỏi chuyện kia.  
Lúc này Lục Lâm Thiên ngẫm lại, tất cả Đế giả trốn không thoát, khả năng lớn nhất chính là Thiên Trủng.

Chủ hồn của sư phụ Chí Thánh Đại Đế hiện tại chắc chắn ở trong Thiên Trủng.  
- Lâm Thiên, trước kia ta cũng không hy vọng ngươi đột phá nhanh như vậy là bởi vì Thiên Trủng.

Tiến vào Thiên Trủng tương đương với việc tiến vào không có trở ra a.  
Nam thúc khẽ than, hắn đã sớm biết rõ Đế giả triệu hoán, bởi vậy trong lòng không ngừng mâu thuẫn.  
- Kỳ thật Thiên Trủng cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng rời khỏi.

Cũng không cần phải bi quan như vậy.  
Trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này phán đoán, sư phụ Chí Thánh Đại Đế hơn phân nửa tiến vào trong Thiên Trủng.

Sư phụ Chí Thánh Đại Đế có thể khiến cho linh hồn phân thân và thân thể đi ra, đồng nghĩa với việc còn có một đường sinh cơ.  
- Lục Lâm Thiên, Thiên Trủng không phải là một nơi bình thường.


Vô cùng hung hiểm, lúc trước tổ tiên Thập đại Hoàng tộc cũng không thể đi ra được.  
Độc Cô Hồn Long nói với Lục Lâm Thiên, đối với lời nói Lục Lâm Thiên rõ ràng có chút khinh thường.

Trong lòng hắn cho rằng Lục Lâm Thiên này ỷ vào thiên phú và bổn sự mà không biết trời cao đất rộng.

Thiên Trủng này hắn chưa vào, đương nhiên khi nói những lời này sẽ bị coi là lớn miệng một chút.  
- Lâm Thiên, Thiên Trủng vô cùng nguy hiểm, ngươi không thể không chú ý.  
Độc Cô Ngạo Vũ lập tức nhắc nhở Lục Lâm Thiên, dường như cảm thấy Lục Lâm Thiên đã quá coi thường Thiên Trủng.  
Trong lòng Lục Lâm Thiên hiểu rõ suy nghĩ của mọi người, hắn cười nhạt một tiếng rồi nói:  
- Chư vị, tiểu tử không ăn nói lung tung.

Nếu như ta đoán không sai, một trưởng bối sư môn của ta đã từng đem một đạo linh hồn phân thân rời khỏi Thiên Trủng.

Cũng cảm nhận được chủ hồn bị giam cầm, còn chưa tiêu tán.  
Nghe vậy đám người Độc Cô Hồn Long, Bắc Cung Tinh Mộc, Bắc Cung Kình Thương, Độc Cô Ngạo Vũ biến sắc.  
- Lâm Thiên, chuyện này có thật không?  
Độc Cô Ngạo Vũ lập tức hỏi, kể cả nhị nữ Bắc Cung Vô Song và Độc Cô Cảnh Văn lúc này cũng nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  
Lục Lâm Thiên gật đầu nói:  
- Hẳn là như vậy.  
- Lâm Thiên, con nói trưởng bối sư môn không phải là vị trưởng bối có quan hệ với Hắc Sát giáo đó chứ?  
Thánh Thủ Linh Đế nghi hoặc, đối với chuyện Lục Lâm Thiên và Hắc Sát giáo hắn vẫn đang nghi ngờ, cũng không quá hiểu rõ.  
- Không phải.  
Lục Lâm Thiên lắc đầu, sư phụ Chí Thánh Đại Đế không có bất kỳ quan hệ nào với Hắc Sát giáo.  
- Chư vị, kỳ thực gia sư cũng từng đi vào Thiên Trủng, hơn nữa còn toàn thân trở ra.

Chỉ tiếc là cuối cùng cũng vẫn lạc.

Thế nhưng chính xác là người rời khỏi được Thiên Trủng.  
Dương Quá do dự một chút rồi ngẩng đầu nhìn mọi người nói.  
- Dương Quá, kỳ thực ta vẫn muốn hỏi, sư phụ ngươi hẳn là Bất Bại Kiếm Đế ba vạn năm trước.

Độc Cô gia tộc ta có ghi lại trong tay hắn có một thanh thần kiếm, cực kỳ giống thanh kiếm trong tay ngươi hiện tại.  

Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Dương Quá, ba huynh muội Lục gia quật khởi khiến cho các đại Hoàng tộc không nhàn rỗi, lai lịch của sư phụ ba người đã sớm điều tra kỹ càng.  
- Đúng vậy, Dương Quá chính là đệ tử thân truyền duy nhất của Bất Bại Kiếm Đế ba vạn năm trước.  
Nam thúc gật đầu, xác định sư phụ của Dương Quá với Độc Cô Ngạo Vũ.

Từ trong miệng Kim Huyền hắn đã sớm biết được một chút chuyện.  
- Thì ra là đệ tử thân truyền của Bất Bại Kiếm Đế, khó trách thực lực lại mạnh mẽ như vậy.  
Nghe vậy đám người Độc Cô Hồn Long, Bắc Cung Tinh Mộc nhìn về phía Dương Quá, ánh mắt tràn ngập sự kính nể.

Bất Bại Kiếm Đế ba vạn năm trước cả đời chưa từng có một lần bại.

Dùng một thanh thần kiếm quét ngang cường giả trong thiên hạ.

Mà ngay cả người mạnh nhất Thập đại Hoàng tộc lúc ấy cũng chỉ ngang tay với Bất Bại Kiếm Đế.

Không có bất kỳ ai có thể chiếm được tiện nghi.

Việc này trên tư liệu của Thập đại Hoàng tộc có ghi lại.

Cũng là một trong những cường giả ít ỏi bên ngoài mà Thập đại Hoàng tộc kính trọng thời bấy giờ.  
Bên trong chúng cường giả mà Thập đại Hoàng tộc để ý tới, danh tự của Bất Bại Kiếm Đế tuyệt đối ở vị trí đầu tiên.

Thậm chí không ít Hoàng tộc còn có tổ huấn, ngàn vạn lần không được trêu vào Bất Bại Kiếm Đế hoặc là truyền nhân của hắn.

Thập đại Hoàng tộc luôn xem thường người ngoài cũng phải đặt Bất Bại Kiếm Đế ở vị trí ngang hàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui