Quỷ Tiên Nữ khẽ thở dài:
– Đây chỉ là một tiểu trận pháp trong trận pháp mộc hệ, tiếc rằng ta không phải Linh Giả nếu không sẽ có tiến bộ về mặt trận pháp.
Làm Vũ Giả có nghiên cứu về trận pháp sâu đến mức này đã không dễ dàng.
Vũ Giả bẩm sinh bị hạn chế linh hồn, không thể sánh bằng Linh Giả về mặt trận pháp và khôi lỗi, Lục Lâm Thiên hiểu rất rõ điều đó.
Quỷ Tiên Nữ hỏi Lục Lâm Thiên:
– Phải rồi, hôm qua ngươi có thể phá Mê Lâm trận của ta vậy chắc có nghiên cứu chút ít về trận pháp?
– Chỉ chút chút.
Tiếp theo Lục Lâm Thiên và Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư thảo luận về trận pháp, từ nhân trận đến pháp trận.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Lục Lâm Thiên nghiên cứu trận pháp không bằng Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nhưng trong đầu có Thiên Linh Lục, nói chuyện có lớp có lang.
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nghe trợn mắt há hốc mồm, nhiều vấn đề mở mang đầu óc.
Quỷ Tiên Nữ nghiên cứu trận pháp không quá siêu quần nhưng cũng không thấp, cộng với nàng tự mình nghiên cứu, bản lĩnh vững chắc.
Lục Lâm Thiên học được nhiều thứ cơ bản từ Quỷ Tiên Nữ.
Có thể nói hai người đều được ích lợi không nhỏ.
Hai người từ trận pháp nói tới thi từ ca phú.
Nhờ ký ức kiếp trước, Lục Lâm Thiên nhớ vài thơ từ thời Đường Tống Nguyên Minh Thanh, nói năng dõng dạc hù Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh ngạc nhiên liên tục.
Tiếp xúc một thời gian sau Quỷ Tiên Nữ rất khó đối xử với Lục Lâm Thiên như thiếu niên bình thường, từ mặt nào đó thì nàng hoàn toàn phục hắn.
Hai người thảo luận ba ngày, Bạch Sa Sa nghe choáng váng buồn ngủ.
Bạch Sa Sa buồn một mình đành tự tu luyện.
Lục Lâm Thiên rất ngạc nhiên về tu vi của Bạch Sa Sa, nàng không rành chuyện đời nhưng có thiên phú kinh người, mười tám tuổi đã là Vũ Sư lục trọng.
Thực lực như thế mạnh hơn hẳn đệ tử thân truyền của đại môn đại phái bình thường.
Lục Lâm Thiên kể tỉ mỉ tình huống hiện tại của Phi Linh Môn cho Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nghe.
Lục Lâm Thiên không giấu diếm điều gì, bao gồm trước kia Phi Linh Môn để lại mật thất, và hắn sắp rời đi hai năm.
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh đả kích Lục Lâm Thiên:
– Hiện tại Phi Linh Môn chỉ có mười mấy Vũ Phách, không tới ngàn người, loại thế lực này mà muốn đối kháng với Thiên Tinh tông sao?
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm nói:
– Cho nên ta mới mời Doanh tỷ xuống núi.
Hai ngày ở chung, Lục Lâm Thiên cảm giác Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh không còn bài xích Phi Linh Môn, huống chi có lão độc vật trong Phi Linh Môn, tin tưởng nàng sẽ dốc lòng trợ giúp.
Quỷ Tiên Nữ nói:
– Thực lực Phi Linh Môn quá yếu, nhưng có ta và lão già kia thì còn cơ may tranh đấu một phen, dù là Quỷ Vũ tông cũng không cần để bụng.
Chờ hai năm sau ngươi trở về ta sẽ giao cho ngươi một Phi Linh Môn khiến ngươi vừa lòng.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm:
– Vậy tiểu tử xin đa tạ Doanh tỷ trước.
Có lão độc vật, Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh ở trong Phi Linh Môn, một người là Linh Suất cửu trọng, một người là Vũ Suất cửu trọng tất nhiên không cần để Quỷ Vũ tông vào mắt.
Một linh một vũ, nền móng Phi Linh Môn đã sơ thành, hai năm sau qua tay Quỷ Tiên Nữ bồi dưỡng, Phi Linh Môn sẽ nhanh chóng vươn lên.
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nhìn Lục Lâm Thiên, nghiêm túc nói:
– Nhớ kỹ, khi Phi Linh Môn đến thực lực nhất định chuyện làm thứ nhất là san bằng Thiên Tinh tông, nếu không ta sẽ tự tay hủy đi Phi Linh Môn.
Lục Lâm Thiên nghiêm nghị nói:
– Doanh tỷ yên tâm, ta cũng đã hứa với lão độc vật như vậy.
Lục Lâm Thiên biết nếu không có lão độc vật trong Phi Linh Môn, một mình hắn không mời Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh xuống núi được.
Ở chung mấy ngày nay, trò chuyện đôi câu vài lời, Lục Lâm Thiên phục Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh sát đất.
Lão độc vật đề cử người có khác, thiên văn địa lý, các thế lực trong Cổ vực, mọi thứ Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh đều thuộc làu.
Có người này trong Phi Linh Môn, Lục Lâm Thiên có thể yên tâm rời đi.
Quỷ Tiên Nữ lạnh nhạt nói:
– Ta tin ngươi, ánh mắt của lão già sẽ không sai.
Ta nhìn ra được tuy ngươi còn trẻ nhưng nói năng bất phàm, sát khí lộ ra ngoài, lòng tràn ngập bá ý, không phải vật trong ao.
Có lẽ sau này nắm xương già ta đây có thể cùng ngươi lưu danh đại lục.
Lục Lâm Thiên nghiêm túc hành lễ:
– Kim lân nào phải vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng.
Phong vân của ta chính là Doanh tỷ và lão độc vật.
Tiểu tử một lần nữa xin tạ Doanh tỷ.
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh mỉm cười nói:
– Hay cho câu kim lân nào phải vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng.
Có câu nói này, nắm xương già ta đây điên cùng ngươi.
Đám lão quỷ ngày xưa biết Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh ta lại xuống núi chắc sẽ rất náo nhiệt.
Trong đôi mắt đẹp bình tĩnh chợt bùng nổ khí tiêu sát.
Ngày thứ ba, Lục Lâm Thiên nuốt một viên đan dược tam phẩm cao giai, bắt đầu tu luyện.
Đan dược biến thành năng lượng trong người hắn, tiến bộ tu vi kinh người.
Ngày thứ sáu, Thiên Sí Tuyết Sư to lớn xé gió lao tới bầu trời Phi Linh Môn.
Khí lưu phần phật chấn không gian gợn sóng, đệ tử Phi Linh Môn đã chạy ra nghênh tiếp.
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nhìn chằm chằm Phi Linh sơn, nói:
– Vị trí không tệ, nhưng hơi nhỏ.
Ba người nhảy xuống Thiên Sí Tuyết Sư, nhiều đệ tử Phi Linh Môn tiến lên hành lễ.
– Kính chào chưởng môn!
Bạch Sa Sa kinh thán:
– Nhiều nam nhân quá!
Các đệ tử Phi Linh Môn thầm thắc mắc, Bạch Sa Sa mặc đồ nóng bỏng làm nhiều đệ tử liếc trộm, nhưng vì có mặt chưởng môn nên không dám táy máy.
Thấy Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh thì các đệ tử kinh diễm vô cùng, trợn mắt há hốc mồm ngó trân trân.
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh hỏi:
– Lão già kia đâu?
Lục Lâm Thiên lên tiếng:
– Doanh tỷ hãy theo ta.
Lục Lâm Thiên dẫn Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh đi chỗ ở của mình.
Khi Lục Lâm Thiên đưa Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh đến bên ngoài chỗ ở thì nàng quát to:
– Lão già, trốn đi đâu?
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh như hồn ma biến mất tại chỗ.
Vù vù vù!
Cùng lúc đó, trong chỗ ở có bóng đen nhanh như tia chớp lao ra ngoài.
Hai bóng người một đen một trắng kéo theo chuỗi tàn ảnh biến mất phía xa.
Nhìn Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh khuất xa, mấy trưởng lão chạy tới trợn to mắt nói:
– Thực lực mạnh quá!
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm, hắn không quá ngạc nhiên.
Ngó bộ dáng thì lão độc vật hơi sợ Quỷ Tiên Nữ, chắc trước kia làm chuyện xấu nên sợ gặp nàng.
Ba canh giờ sau có tiếng hét lớn vang lên:
– Lục Lâm Thiên, tiểu tử khốn kiếp, đi ra cho ta!
Lục Lâm Thiên đang ở trong phòng định chuồn qua cửa sổ nhưng không kịp.
Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh râu tóc dựng đứng hùng hổ xuất hiện trong phòng.
Lục Lâm Thiên nhe răng cười:
– Đông lão, nói chuyện với Doanh tỷ sao rồi?
Lục Lâm Thiên nhìn sắc mặt của Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh chắc đã biết bị người bán.
Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh tức giận trừng Lục Lâm Thiên:
– Tiểu tử, ngươi giỏi, còn gọi Doanh tỷ? Vì lôi kéo nàng tới Phi Linh Môn mà ngươi dám bán đứng ta? Nói gì ta nhớ nàng, ta xin lỗi nàng ấy.
Ta có lỗi chỗ nào? Tiểu tử, ngươi đúng là không từ thủ đoạn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...