- Du Thược dừng tay, hắn là phụ thân của con, con không được gϊếŧ cha con.
Lăng Thanh Tuyền lớn tiếng kêu, âm thanh quanh quẩn trong ngọn núi một lúc lâu không tiêu tán:
- Hắn...!là...!phụ thân...!Con không thể gϊếŧ phụ thân...
Âm thanh này rơi vào trong tay Du Thược lại giống như sấm sét, thân thể run lên, mắt nhìn nam tử mặc trường bào màu xanh trước mắt, khuôn mặt trẻ trung ngây dại.
- Du Thược...
Lục Lâm Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang ngốc trệ kia.
Giờ phút này hắn trước mặt hắn là nữ nhi của hắn, là huyết mạch của hắn.
- Không, ngươi không phải là phụ thân của ta.
Du Thược lắc đầu, ánh mắt kinh hãi.
Thân hình lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, tránh khỏi Lục Lâm Thiên vuốt ve.
Trường kiếm trong tay cũng rút từ trong ngực Lục Lâm Thiên ra mang theo máu tươi phun ra, nhiễm đỏ trường bào màu xanh trên người hắn.
- Lâm Thiên.
Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Vân Hồng Lăng, La Lan thị cùng những người khác lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đều khẩn trương đi tới bên người Lục Lâm Thiên.
- Ta không sao.
Lục Lâm Thiên khẽ phất tay nói, ý bảo mọi người mình không sao.
Vốn Lăng Thanh Tuyền cũng muốn tiến lên, thế nhưng nhìn thấy chúng nữ Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn đã sớm vây quanh hắn, trong mắt nàng hiện lên sự bất đắc dĩ.
- Mẫu thân, có phải người gạt con hay không? Người đã nói phụ thân con đã chết, là Lục Lâm Thiên này gϊếŧ phụ thân con.
Thân thể Du Thược thối lui đến bên người Lăng Thanh Tuyền, nhìn Lăng Thanh Tuyền, ánh mắt khẩn cầu biết được đáp án.
Tất cả mọi chuyện vượt quá phạm vi chịu đựng của tâm linh nho nhỏ kia.
- Du Thược, mẫu thân bất đắc dĩ mới nói dối con.
Ta không phải là người gϊếŧ phụ thân con.
Phụ thân con cũng không chết.
Ta chính là phụ thân con.
Thân thể Lục Lâm Thiên bước lên phía trước, máu tươi lúc trước trên ngực nhuộm đỏ y phục, thế nhưng lúc này đã không còn có máu tươi tràn ra.
- Không! Ngươi lừa ta, ngươi không phải là phụ thân ta.
Phụ thân ta đã chết.
Du Thược quay đầu lại, ánh mắt có chút bối rối nhìn qua Lục Lâm Thiên, giờ phút này tâm nàng loạn như ma, nàng không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
- Ta không lừa con, trên người con có thuộc tính mới gọi là thuộc tính Kim.
Trên người ta có Kim Hoàng khí chính là minh chứng tốt nhất.
Ta là phụ thân con, con là nữ nhi của ta.
Nữ nhi của Lục Lâm Thiên ta.
Lục Lâm Thiên nhìn Du Thược, toàn thân có kim quang lan tràn ra, trong thiên địa lập tức có thuộc tính kim ngập trời lan tràn ra.
Sưu.
Trên ngọn núi kim quang rực rỡ, toàn thân Du Thược run lên, thuộc tính kim quanh thân không tự chủ được mà lan tràn.
Kim Hoàng khí trên người tràn ngập, hòa tan vào làm một thể với Kim Hoàng khí trên người Lục Lâm Thiên.
Giờ phút này trên thân hai người La Lan thị, Lục Trung cũng có Kim Hoàng khí không tự chủ được mà lan tràn ra.
Ánh mắt Du Thược run run, không ngừng lắc đầu, thế nhưng dưới Kim Hoàng khí tràn ngập, nàng không thể không tin tất cả mọi thứ, nàng quay đầu nhìn Lăng Thanh Tuyền bên người rồi hỏi:
- Mẫu thân, đây có phải sự thực hay không? Nói cho con biết, có phải là thật hay không?
Đôi mắt đen nhánh vốn thâm thúy sáng ngời của Lăng Thanh Tuyền, giống như vừa nhìn có thể khiến cho người ta lún sâu vào giờ phút này lại tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Nhìn qua ánh mắt khẩn cầu của nữ nhi, nàng cũng chỉ có thể gật đầu.
Toàn thân Du Thược run lên, địa phương mà nàng vừa mới đâm một kiếm vào không ngờ lại là l*иg ngực của phụ thân mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Keng.
Bàn tay cầm kiếm của Du Thược đột nhiên như mất hết sức, trường kiếm rơi xuống mặt đất.
- Du Thược, hiện tại con tin chưa? Ta chính là phụ thân của con.
Trong kim quang rực rỡ, toàn thân Lục Lâm Thiên được kim quang bao phủ, mắt nhìn Du Thược rồi nói.
- Tại sao lại có thể như vậy? Ngươi là phụ thân của ta, vì sao từ nhỏ tới hiện tại lại không tới tìm ta? Người khác đều có phụ thân, vì sao ta lại không có?
Nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt Du Thược bối rối, tất cả mọi chuyện đối với nàng mà nói quá mức rung động, làm cho nàng không có cách nào thích ứng.
Trong mắt không biết là bối rối hay là khẩn trương mà có nước mắt chảy xuống gò má thanh xuân kia.
- Xin lỗi con, chuyện trước kia ta không biết, con cho ta một cơ hội được chứ?
Lục Lâm Thiên nói, thân thể chậm rãi đi tới trước người Du Thược, giơ tay muốn lau đi nước mắt trên khuôn mặt kia.
- Ngươi không phải là phụ thân ta, ngươi không xứng làm phụ thân ta.
Trong chớp mắt này, Du Thược phất tay ngăn cản bàn tay Lục Lâm Thiên, thân ảnh lóe lên lướt lên không trung.
- Du Thược, con muốn đi đâu?
Lăng Thanh Tuyền nhìn lên không trung nói.
- Ta hận các ngươi, các ngươi một người gạt ta, một người không quan tâm tới ta.
Ta hận các ngươi.
Du Thược quát lớn, âm thanh quanh quẩn trên không trung.
Gợn sóng trên không trung bị xé rách.
Lúc này nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.
- Du Thược.
Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, hai mắt ướŧ áŧ, đỏ ửng.
Ban đầu ở trong Tử Vong Thâm Uyên hắn đã biết được chuyện Lăng Thanh Tuyền có con với mình.
Thế nhưng không ngờ hắn lại bán tin bán nghi.
Nếu như lúc trước hắn chịu đi tìm luôn, có lẽ có thể cố gắng đền bù tổn thất.
Ít nhất khi Du Thược còn nhỏ còn có được bóng dáng của phụ thân.
Đền bù khoảng trống trong tâm linh nho nhỏ của nó.
- Ca ca, có muốn muội đuổi theo Du Thược hay không?
Chuyện đại khái Lục Tâm Đồng đã nghe rõ ràng, thiếu nữ áo xanh kia chính là hài tử của ca ca.
Giờ phút này Dương Quá, Thánh Thủ Linh Đế, Nam thúc, Hàn Băng Đại Đế, Mẫu Đơn, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Lục Trung, La Lan thị cũng khϊếp sợ không thôi.
- Ta đi thôi.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên biến ảo, cúi đầu nói với Lục Tâm Đồng.
- Lục Lâm Thiên, nếu như ngươi muốn tốt cho Du Thược tốt nhất nên để cho nó yên lặng một ít, tránh xa nó ra.
Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Lâm Thiên nói.
- Ta chỉ muốn nó an toàn, cho dù là nó tiếp tục hận ta.
Lục Lâm Thiên nói.
- Nó còn có thể gặp chuyện gì chứ? Ngươi đừng quấy rầy nó là được rồi.
Trước tiên cứ chiếu cố nữ nhân bên cạnh ngươi đi.
Du Thược có ta ở đây, sẽ không xảy ra bất luận chuyện gì.
Hơn chục năm qua bên người nó chỉ có một mình ta.
Cũng không phải vẫn tốt hay sao?
Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Lâm Thiên nói.
Lục Lâm Thiên nhìn Lăng Thanh Tuyền, những lời này khiến cho trong lòng hắn có chút đau đớn.
- Thanh Tuyền...
Ánh mắt Lục Lâm Thiên ngốc trệ nhìn một hồi.
- Đừng có gọi thân thiết như vậy, chúng ta không có quan hệ gì hết.
Lăng Thanh Tuyền ngắt lời Lục Lâm Thiên.
- Du Thược, có phải còn có ca ca hoặc là đệ đệ hay không?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi, bất đắc dĩ nói với Lăng Thanh Tuyền, Lục Kinh Vân và Du Thược đều có tuổi tác giống nhau.
Mà hắn chỉ có quan hệ với một mình nàng, trừ nàng ra không có ai khác.
- Ngươi có ý gì?
Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Lâm Thiên, khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, nói:
- Ngươi cho rằng ta cũng giống như ngươi sao? Ngươi đừng quá phận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...