- Du Thược.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói, ánh mắt biến ảo, dường như đang suy nghĩ cái gì đó:
- Du Thược, Lâm Thiên, Du Thược, Lâm Thiên, chẳng lẽ...
Trong lòng hắn giống như có dòng điện tràn vào, toàn thân Lục Lâm Thiên run lên, trong lòng run rẩy khó hiểu.
Con mắt chăm chú nhìn vào thiếu nữ áo xanh trước người, bước chân về phía trước hai bước, hỏi:
- Nói cho ta biết, mẫu thân ngươi có phải là Lăng Thanh Tuyền hay không?
- Làm sao ngươi biết? Ngươi biết mẫu thân ta sao?
Nhìn thấy nam tử áo xanh trước mắt tiến lên hai bước, bước chân Du Thược không tự chủ lùi về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên cực kỳ kinh ngạc, người này không ngờ lại biết rõ tên của mẫu thân nàng.
- Thật sự, không sai, đúng là...
Toàn thân Lục Lâm Thiên kích động run rẩy, Kim Hoàng khí trên người thiếu nữ áo xanh trước mắt trong lúc vô hình khiến cho hắn có cảm giác giống như huyết mạch tương liên.
Khí chất và bộ dáng giống Lăng Thanh Tuyền như đúc, ánh mắt kia giống như hắn.
Đây là nữ nhi của hắn, tuyệt đối không sai.
Đây là nữ nhi của hắn, cốt nhục của hắn.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi biết mẫu thân ta sao?
Nhìn thấy phản ứng của nam tử áo xanh, ánh mắt Du Thược lần nữa nghi hoặc hơn không ít.
- Mẫu thân ngươi có nói với ngươi cái tên Lục Lâm Thiên hay không?
Lục Lâm Thiên lập tức nhịn xuống sự kích động trong lòng, nhìn thiếu nữ áo xanh trước mắt.
Đây là nữ nhi của hắn, thực sự là cốt nhục của hắn, Lăng Thanh Tuyền không lừa gạt hắn, nàng thực sự mang cốt nhục của mình.
Mà giờ phút này trong lòng Lục Lâm Thiên không khỏi nghĩ tới Lục Kinh Vân, Lục Kinh Vân và Du Thược có tuổi tác giống nhau.
Chẳng lẽ Lăng Thanh Tuyền sinh đôi sao? Tại sao lại giữ Du Thược bên người, Lục Kinh Vân lại gửi tới Phi Linh môn?
Thế nhưng bây giờ Lục Lâm Thiên cũng không có thời gian nghĩ tới chuyện đó, thiếu nữ trước mắt tuyệt đối là cốt nhục của hắn, tuyệt đối không sai.
- Lục Lâm Thiên sao? Hắn là cừu nhân gϊếŧ phụ thân ta.
Chính là hắn gϊếŧ phụ thân ta.
Nói tới Lục Lâm Thiên, trong đôi mắt của Du Thược tràn ngập hàn ý, trong đôi môi đỏ bắn ra sát ý.
- Cừu nhân gϊếŧ phụ thân?
Toàn thân Lục Lâm Thiên run lên, ánh mắt lập tức biến đổi, ánh mắt ngốc trệ một hồi.
Ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ áo xanh trước mắt, bỗng nhiên trong lòng Lục Lâm Thiên vô cùng áy náy.
Bất kể là đối với Du Thược hay là đối với Lăng Thanh Tuyền, Lục Lâm Thiên biết rõ mình đã thiếu nợ hai người quá nhiều.
Từ lúc còn là một đứa bé cho tới thiếu nữ duyên dáng yêu kiều như hiện tại, mười mấy năm nay Lăng Thanh Tuyền một mình nuôi dưỡng nó lớn lên, tâm huyết trong đó nhiều không tả xiết.
Từ khi còn là trẻ con cho tới một thiếu nữ bây giờ, hắn không làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, hắn lại không biết một chút nào, Du Thược không có bất luận một chút tình thương gì của cha.
Có lẽ Du Thược cũng vô số lần hỏi phụ thân mình ở đâu, mà hắn lại không biết một chút nào.
Lăng Thanh Tuyền trừ nói dối ra thì nàng còn có thể nói thế nào.
Lục Lâm Thiên khe khẽ thở dài, giờ phút này hắn cũng hiểu được Lăng Thanh Tuyền tại sao lại làm vậy.
- Ngươi cũng biết Lục Lâm Thiên sao? Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ai biết ngươi là ai?
Du Thược ngẩng đầu, nhìn Lục Lâm Thiên, chẳng biết tại sao càng ngày nàng càng cảm nhận được một cảm giác thân thiết không hiểu đối với nam tử áo xanh này.
- Ta là..
Ánh mắt Lục Lâm Thiên rưng rưng, trong lòng chua xót.
- Du Thược.
Nhưng vào lúc này, một đạo lưu quang giống như cầu vồng cấp tốc rơi xuống, trong nháy mắt ngắn ngủi hóa thành một đạo thân ảnh xinh đẹp xuất hiện bên người Du Thược.
Đạo thân ảnh xinh đẹp động lòng người này có một mái tóc dài màu đen, sợi tóc phiêu đãng lộ ra khuôn mặt vũ mị, trắng nõn không trang điểm, không nhiễm bụi trần.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên đột nhiên run rẩy, đây không phải là Lăng Thanh Tuyền thì còn có thể là ai.
- Mẫu thân, làm sao người lại tới đây?
Thân thể Du Thược chuyển động, ánh mắt biến đổi, nàng vụиɠ ŧяộʍ rời khỏi giới tới đây.
Lúc này nhìn thấy mẫu thân tự mình đến, trong lòng có chút sợ hãi mẫu thân, nàng biết rõ nhất định mẫu thân tới đây là tìm nàng.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền nhìn vào người Du Thược trước tiên, nhìn thấy Du Thược bình yên vô sự, lúc này nàng mới nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Nhìn thân ảnh quen thuộc mà lạ lẫm mấy năm không gặp, tăng thêm có Du Thược bên người, lúc này trong lòng nàng chấn động.
Chỉ là không ai có thể cảm nhận được.
- Nàng tới rồi sao?
Nhìn Lăng Thanh Tuyền, hai người nhìn nhau, bầu không khí có chút khác thường.
Mãi một lúc lâu sau, Lục Lâm Thiên mới mở miệng hỏi.
Nhìn mẫu tử trước mắt, hắn thiếu nợ các nàng quá nhiều, chuyện này không có liên quan tới ân oán với Linh Vũ giới.
- Quả nhiên ngươi không chết mà còn sống.
Lăng Thanh Tuyền nhíu mày, lại nhìn Du Thược bên người, khẽ nở nụ cười khổ rồi thở dài sâu kín.
Cảnh này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
- Những năm này khổ cho nàng rồi.
Lục Lâm Thiên nhìn hai mẫu tử này rồi nói:
- Du Thược đã lớn như vậy, trong nháy mắt đã trôi qua hơn chục năm a.
Lăng Thanh Tuyền nghe vậy, mấy câu này rơi vào trong tai nàng khiến cho toàn thân nàng không nhịn được run lên.
Lời này khiến cho nàng nhớ tới chuyện hơn chục năm qua nàng chưa từng có ngày nào dễ dàng.
Người khổ nhất là Du Thược, từ nhỏ nó không có được tất cả, tuổi thơ vốn nên khoái hoạt vui vẻ thế nhưng nó cũng không có.
Cho dù nàn có quan tâm nhiều hơn nữ cũng không có cách nào đền bù tổn thất của nó.
Hai hàng lông mi cau lại, Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt có u oán, có hận, có bất đắc dĩ.
Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, không có cách nào quay ngược lại.
Sưu Sưu.
Trong Phi Linh môn có từng tiếng xé gió lập tức vang lên.
Khí tức bên này chấn động rốt cuộc thu hút sự chú ý của chúng cường giả Phi Linh môn, từng đạo thân ảnh hóa thành cầu vồng phóng tới.
Mười mấy đạo thân ảnh phóng tới rồi đáp xuống ngọn núi.
Mấy người dẫn đầu chính là Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Lục Tâm Đồng, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, Mẫu Đơn...!Tiếp đó còn có đám người Dương Quá, Hàn Băng Đại Đế, Thánh Thủ Linh Đế, Lục Trung và La Lan thị cũng có mặt.
Lục Tâm Đồng và Dương Quá, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn tới Lục gia liền nói tới chuyện Kinh Vân cho hai người Lục Trung và La Lan thị nghe.
Biết được Lục Kinh Vân chính là cốt nhục của Lục Lâm Thiên, La Lan thị và Lục Trung cùng với chúng nhân Lục gia khϊếp sợ không thôi.
Đặc biệt là La Lan thị và Lục trung, bọn họ luôn coi Lục Kinh Vân là cháu của mình.
Thế nhưng lúc này biết được Lục Kinh Vân quả thực chính là huyết mạch Lục gia, cốt nhục của Lục Lâm Thiên, chính là thân tôn tử của hai người, loại kích động này không có cách nào nói nên lời.
Hai người rốt cuộc cũng không có cách nào nhịn được, lập tức cùng với đám người Bắc Cung Vô Song và Lục Tâm Đồng trở lại Phi Linh Môn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...