- Hai người các ngươi phân ra phụ trách cường giả Phi Linh môn, tự mình sắp xếp nhân thủ, chuyện của các sơn môn lớn hai người các ngươi toàn quyền phụ trách.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đảo, nhìn hai người nói.
- Vâng.
Hai người Đoan Mộc Hồng Chí và Niếp Phong nhìn nhau, lập tức cung kính gật đầu đáp.
Phù.
Lục Lâm Thiên thở dài một hơi, khóe miệng nở nụ cười.
Trong một không gian khác, chiều tối, ánh mặt trời ráng đỏ, từng dãy núi trang nghiêm, lại có chút lạnh lẽo.
Trên ngọn núi, thân ảnh xinh đẹp của Lăng Thanh Tuyền đứng đó, mái tóc màu xanh rũ xuống eo tựa như thác nước chảy xuống vòng eo nhỏ nhắn.
Cái đùi ngọc thon dài, bờ mông tròn lẳn, tư thái mê người.
Giờ phút này trên khuôn mặt tinh xảo của Lăng Thanh Tuyền xuất hiện vẻ ngưng trọng.
- Thanh Tuyền, không tìm thấy Du Thược.
Có lẽ nó không ở trong giới.
Thân ảnh Lăng Thanh Tuyệt phá không rơi vào bên người Lăng Thanh TUyền.
- Có lẽ nó đã đi ra ngoài rồi.
Lăng Thanh Tuyền cúi đầu, ánh trời chiều rạng đỏ chiếu vào mái tóc màu xanh giống như nhuộm đỏ mái tóc nàng, sợi tóc tung bay trong gió, vô cùng vũ mị.
- Khó trách ngày trước muội nhiều lần không đánh chết Lục Lâm Thiên.
Hóa ra Du Thược lại là huyết mạch của Lục Lâm Thiên.
Kim Hoàng khí, Linh Vũ song tu, một hơi đạt tới Vũ Tôn, Linh Tôn bát trọng.
Rốt cuộc muội cũng không dấu diếm được.
Lăng Thanh Tuyệt nhìn Lăng Thanh Tuyền nói.
Lăng Thanh Tuyền không nói gì, trong mắt hiện lên sự chấn động.
- Phụ thân truyền tới tin tức, phụ thân cũng đã biết chuyện của Du Thược.
Lăng Thanh Tuyệt nói.
- Phụ thân nói thế nào.
Lăng Thanh Tuyền không quay đâu lại mà chỉ khẽ hỏi.
- Phụ thân không nói gì, chỉ bảo tạm thời chúng ta không nên ra ngoài.
Chuyện bên ngoài chúng ta không nên nhúng tay vào.
Lăng Thanh Tuyệt nói.
Một lát sau Lăng Thanh Tuyền mới quay đầu lại nhìn Lăng Thanh Tuyệt nói:
- Muội đi ra ngoài một chuyến, tìm Du Thược.
- Chẳng lẽ Du Thược đã biết rõ?
Lăng Thanh Tuyệt biến sắc, trong giới đã sớm có mệnh lệnh nghiêm cấm nhắc chuyện này trong giới, có một ít chuyện Du Thược cũng không rõ ràng.
- Vẫn chưa có người nào nói cho Du Thược, có lẽ nó không biết.
Lăng Thanh Tuyền vừa mới dứt lời, ánh mắt biến hóa, thân ảnh biến mất trên ngọn núi.
Phi Linh môn, trong đình viện ở thác nước phía sau núi.
Đại công chúa Long Bích Hàm, Huyền Hạo, Tiểu Long, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Mẫu Đơn, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, Lục Tâm Đồng, Dương Quá đều có mặt ở bên trong.
Mà ngay cả Vân Hàm lúc này cũng ở trong Phi Linh môn, lúc này cũng ở trong đình viện trong hậu sơn.
Lúc này chúng cường giả yêu thú trong Tổ Yêu Lâm dưới sự suất lĩnh của Vân Hàm tới đây tương trợ, nhưng mà cuối cùng bọn họ cũng không có cơ hội ra tay.
Lúc này Vân Hàm ở lại trong Phi Linh môn là muốn ở lại chơi vài ngày.
Những cường giả yêu thú bách tộc khác đã rời khỏi đây, trở về Tổ Yêu Lâm.
Trong đình viện, Tiểu Long nhìn thấy phụ thân đã khôi phục, trong lòng cao hứng không thôi.
Lúc này đang cùng với Huyền Hạo và Long Bích Hàm nói chuyện trong Hư không bí cảnh.
- Bá phụ, bá mẫu.
Lục Lâm Thiên tới đình viện trong hậu sơn, hắn đã sớm cảm giác được Huyền Hạo khôi phục, trong lòng cũng âm thầm cao hứng thay cho Tiểu Long và Huyền Hạo.
- Lâm Thiên, tốt lắm, xem ra đại nạn không chết tất có hậu phúc a.
Huyền Hạo nhìn qua đạo thân ảnh màu xanh trước mặt, ánh mắt rung động không thôi.
Ngoài Thiên Kiếm môn, tuy rằng hắn và Long Bích Hàm không có mặt, thế nhưng đều nhận được tin tức.
Hiện tại tin tức đã lan truyền khắp ngang cùng ngõ hẻm, các loại phiên bản đều có, mà Lục Lâm Thiên đã sớm được mọi người coi là thần thoại.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lại nói chuyện phiếm với Huyền Hạo và Đại công chúa Long Bích Hàm vài câu.
Tiếp đó lập tức rời khỏi đình viện, đi tới chỗ đám người sư phụ Thánh Thủ Linh Đế đặt chân.
Một lát sau, sắc trời tối dần, thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện bên ngoài đình viện.
Trong đình viện, Thánh Thủ Linh Đế, Nam thúc, Tử Hiên lão tổ, Hàn Băng Đại Đế, Thánh Linh lão tổ, Kim Lang Đại Đế, Bạch Long Đại đế đều có mặt.
Kim Huyền và Sát Phá Quân, Hắc Vũ đều đã đi hỗ trợ những người khác.
Thiên Địa minh sụp đổ, diệt trừ tất cả các sơn môn lớn.
Hiện tại Phi Linh môn vô cùng cần người cho nên đám người Kim Huyền cũng phải đi hỗ trợ.
Sau khi Lục Lâm Thiên chào mấy người, lập tức nhìn qua sư phụ Thánh Thủ Linh Đế và nghĩa phụ Nam thúc, trong mắt có chút nghi hoặc.
- Lâm Thiên, chuyện Kinh Vân có lẽ con cũng đã biết.
Thánh Thủ Linh Đế nhìn Lục Lâm Thiên, nhíu mày nói.
- Không phải Kinh Vân đang bế quan sao?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, lần này hắn không nhìn thấy Kinh Vân.
Từ trong miệng Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh hắn đã biết được Kinh Vân vừa vặn bế quan.
Giờ phút này nghe thấy sư phụ nhắc tới chuyện này, hắn lập tức cảm thấy chuyện này không bình thường.
Sắc mặt đại biến, hắn lập tức hỏi:
- Sư phụ, chẳng lẽ Kinh Vân gặp chuyện không may?
- Con đừng vội, Kinh Vân rất tốt.
Thánh Thủ Linh Đế vội vàng nói.
Lục Lâm Thiên nghe vậy, lúc này mới hít sâu một hơi.
Nội tâm căng cứng vừa rồi bình tĩnh lại.
Nếu như Kinh Vân cũng gặp chuyện không may, nếu như là tình huống xấu nhất, hắn không tưởng tượng được mình sẽ tiếp nhận chuyện này ra sao.
- Lâm Thiên, ngươi cũng biết chuyện ngươi thuộc tính đại thành, huyết mạch Lục gia đều được thiên địa chiếu cố, tu vi tăng vọt.
Có được Kim Hoàng khí, huyết mạch càng gần ngươi thì tu vi tăng càng mạnh, Kim Hoàng khí cũng càng cao.
Nam thúc hỏi Lục Lâm Thiên.
- Việc này con cũng biết rõ một ít, tu vi tăng vọt không biết có nguy hại với căn cơ hay không?
Lục Lâm Thiên hỏi, đối với chuyện Lục gia Lục Lâm Thiên cũng đã biết được không ít.
Mà ngay cả mẫu thân hắn cũng có thể đạt tới Vũ Tôn, chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên sau khi biết được cũng phải giật mình.
Nhưng trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này cũng vô cùng lo lắng, tăng vọt tu vi khủng bố như vậy, có thể ảnh hưởng tới căn cơ hay không, căn cơ mới là thứ quan trọng nhất.
Bằng không các sơn môn lớn hoàn toàn có thể để cho tu vi của đệ tử có thiên phú không tồi trong sơn môn mình tăng vọt tới tình trạng khủng bố.
Tu vi hơn xa tuổi tác rất nhiều.
Thế nhưng cơ hồ tất cả các sơn môn đều để cho đệ tử khống chế việc dùng ngoại lực làm tu vi tăng vọt, dù sao tự mình đột phá mới là tốt nhất.
Đối với căn cơ, Lục Lâm Thiên hiểu rõ nhất, cho nên lúc này cũng vô cùng lo lắng cho toàn bộ người Lục gia.
- Chuyện này ngươi không cần lo lắng quá.
Thuộc tính đại thành, cơ hồ tất cả huyết mạch Lục gia đều được thiên địa chiếu cố.
Tu vi tăng vọt, đây đều là năng lượng tinh thuần nhất từ trong thiên địa, đối với căn cơ có chỗ tốt vô cùng.
Chỉ có một chút ảnh hưởng trên phương diện lĩnh ngộ không bằng tu vi mà thôi.
Chỉ cần có thời gian bế quan cho tốt, vấn đề khác sẽ không quá lớn.
Nam thúc nói với Lục Lâm Thiên, ánh mắt khẽ đổi, nói:
- Hôm nay ta muốn nói với ngươi một chuyện có quan hệ tới Kim Hoàng khí của ngươi.
Ngươi có biết tu vi của đứa nhỏ Kinh Vân hiện tại như thế nào không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...