Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nhìn lên trên không trung, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía xa, khẽ nói:
- Có Đế giả chạy tới.
Xoẹt.
Trên không trung yên tĩnh, gợn sóng đột nhiên bị xé rách, một đạo thân ảnh lập tức xuất hiện trên không trung.
Một đạo thân ảnh già nua xuất hiện, chính là một lão phụ nhân, toàn thân lan tràn ra linh hồn chấn động khủng bố.
Nam thúc, Thánh Thủ Linh Đế, cùng với tất cả mọi người nhìn lên trên không trung.
Nhìn thấy thân ảnh lão phụ nhân này, Thánh Thủ Linh Đế lập tức truyền âm nói vào trong tai Lục Lâm Thiên:
- Lâm Thiên, đây là Hồn Diệt lão nhân của Huyễn Hồn môn, có lẽ là Linh Đế nhị trọng.
Trên không trung, thân ảnh già nua xuất hiện, lập tức nhìn vào đám người Lục Lâm Thiên, Thánh Thủ Linh Đế.
Mười bốn đạo khí tức Đế giả lan tràn, thân ảnh già nua này cơ hồ vừa mới xuất hiện đã biến sắc, dường như muốn nhanh chóng xoay người rời đi vậy.
Xoẹt.
Cùng một thời gian, trên không gian lập tức có năng lượng kinh người lan tràn.
Ba vết nứt không gian xuất hiện, ba đạo thân ảnh già nua xuất hiện, không gian run rẩy lên không ngừng.
Tiếp đó trong nháy mắt, bốn đạo thân ảnh xuất hiện trong không gian, không gian gió nổi mây phun, áp lực trong không gian cực kỳ nặng nề.
- Yêu Hỏa Đại Đế của Địa Linh tông, Thiên Nguyên Đế Tôn của Quy Nguyên môn, Tuyệt Mộc Quỷ Đế của Huyền Sơn môn.
Thánh Thủ Linh Đế truyền âm lần nữa tới tai Lục Lâm Thiên.
Đám người Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Mẫu Đơn nhìn bốn người vừa mới xuất hiện trên không trung, ánh mắt thoáng chấn động, thế nhưng mà rõ ràng mọi người cũng không quá để ý.
Lão phụ nhân gọi là Hồn Diệt lão nhân nhìn thấy ba đạo thân ảnh này đồng thời xuất hiện, thân hình đang định rời đi lúc này mới dừng lại.
Mà Yêu Hỏa Đại Đế, Thiên Nguyên Đế Tôn, Tuyệt Mộc Quỷ Đế nhìn về phía Lục Lâm Thiên cùng với mười bốn Đế giả trước mặt, cảm nhận cỗ khí tức Đế giả trên người mười bốn người, trên khuôn mặt già nua lập tức biến hóa.
Xoẹt.
Gợn sóng trên không gian lần nữa xuất hiện chấn động, không gian bị xé rách, một đạo thân ảnh mặc váy dài màu xanh trắng lung linh xuất hiện trên không trung.
Đây chính là một nữ tử ước chừng năm mươi tuổi, mặc một bộ váy dài màu xanh trắng, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt thâm thúy, tựa như trăng sáng.
Người này vừa mới xuất hiện, ánh mắt lập tức nhìn về phía đám người Lục Lâm Thiên, ánh mắt thâm thúy cực kỳ rung động và kinh ngạc.
Lại lần nữa nhìn về phía cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể ngập tràn phía dưới, cảnh này khiến cho nữ tử này không khỏi nhướng mày.
Một lát sau mỹ phụ trung niên này mới nhìn bốn đạo thân ảnh già nua vừa mới xuất hiện, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Hồn Diệt, Yêu Hỏa, Thiên Nguyên, Tuyệt Mộc, các ngươi tới cũng nhanh a.
Bốn người kia không trả lời, vẻ mặt có chút khó coi.
- Hồng Lăng bái kiến Vân Thủy lão tổ.
Sau lưng Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng nhìn thấy mỹ phụ này, thân ảnh xinh đẹp lập tức tiến lên, đi tới bên người mỹ phụ trung niên rồi hành lễ.
- Nha đầu nhà ngươi sao cũng tới đây? Tên Khiếu Thiên hỗn trướng kia cũng yên tâm cho nha đầu nhà ngươi tới đây sao?
Mỹ phụ kia nhìn thấy Vân Hồng Lăng không có một chút ảnh hưởng nào, lúc này mới yên tâm một chút.
- Đế giả của Vân Dương Tông sao?
Lục Lâm Thiên nheo mắt, khí tức của mỹ phụ này cũng không yếu, dám gọi nhạc phụ hắn là hỗn trướng, sợ rằng bối phận không biết cao hơn vị nhạc phụ kia của hắn bao nhiêu lần.
- Vân Thủy lão tổ yên tâm đi, con không có chuyện gì đâu.
Vừa rồi Thiên Ải Thú Đế, Điện Tinh Linh Yêu Điệp, còn có Hung Hồn Linh Đế đều bị đánh chết.
Hồn anh và linh hồn phân thân cũng không thể chạy ra.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Hồng Lăng chớp động, nói với mỹ phụ.
- Là ai gϊếŧ Hung Hồn Linh Đế?
Vân Hồng Lăng vừa mới dứt lời, một tiếng hét lớn vang lên, ba đạo thân ảnh đồng thời phá không lao tới.
Không gian gió nổi mây phun, ba đạo thân ảnh lăng không đứng thẳng, năng lượng thiên địa sau lưng ba người trong lúc vô hình biến hóa, chấn động.
Trong ba người, người ở giữa già nhất, khuôn mặt nhìn giống như trên trăm tuổi, trên đầu là một mái tóc trắng xóa, mặc áo bào xám, thân đeo một thanh trường kiếm, không gian sau lưng run rẩy không ngớt, gần như muốn nghiền nát không gian vậy.
Bên cạnh người này chính là một người năm mươi tuổi, thân thể gầy gò, cao ngất, có vài phần khí độ.
Người còn lại là một lão giả mặc áo dài màu trắng, toàn thân có sát khsi lan tràn, khuôn mặt hơi trắng bệch, giống như Bạch Vô Thường trong cửu u địa ngục, toàn thân đang lan tràn sát khí nhàn nhạt.
- Lại là ba Đế giả.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nhìn lên không trung, trong lòng hắn đã sớm biết được.
- Lâm Thiên, người ở giữa chính là Đoạn Kiếm Đại đế của Thiên Kiếm môn, bên cạnh là Quân Lăng Đại Đế của Lan Lăng sơn trang, người giống như con mèo bệnh kia chính là Phong Sát Đại Đế của Hắc Sát giáo.
Thánh Thủ Linh Đế truyền âm nói vào trong tai Lục Lâm Thiên, những người này hắn đã gặp.
Thánh Thủ Linh Đế vừa mới dứt lời, Lục Lâm Thiên nghe vậy, ánh mắt đánh giá mấy người phía xa, dò xét khí tức của ba người này.
- Hồng Lăng, ngươi nói Hung Hồn Linh Đế bị gϊếŧ đúng không?
Trên không trung, Vân Thủy Đế TIên không để ý tới đám người Đoạn Kiếm Đại Đế, lập tức kinh ngạc nghiêm túc hỏi Vân Hồng Lăng.
- Vâng.
Vân Hồng Lăng gật đầu, nhìn Lục Lâm Thiên, nói với Vân Thủy Đế Tiên:
- Vừa mới bị Lâm Thiên dùng một chiêu chém chết, không chịu nổi một kích.
Sưu Sưu.
Nghe vậy từng dạo khí tức dồn dập trên không trung, trong khoảnh khắc từ trên người Vân Hồng Lăng tập trung vào trên người Lục Lâm Thiên.
- Ha ha, gϊếŧ tốt.
Một tiếng cười to truyền tới, tiếng cười to vừa dứt, trên không trung, vết nứt không gian lần nữa bị xé rách, một đạo thân ảnh màu xanh khẽ lách mình đi ra.
Một người ước chừng năm mươi tuổi, khí độ bất phàm, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc, nhìn không ra có chút già nua nào, toàn thân tản ra một loại khí tức vô hình, khiến cho người khác chăm chú nhìn vào, linh hồn không tự chủ được mà cảm thấy run rẩy.
- Ai là Lục Lâm Thiên?
Lão giả này xuất hiện, ánh mắt nhìn chăm chú vào đám người Lục Lâm Thiên, thế nhưng chỉ trong nháy mắt ánh mắt lập tức biến hóa.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên cũng tập trung nhìn vào trên người lão giả này, khí tức mênh mông trên người lão giả này khiến cho linh hồn hắn không tự chủ được mà khẽ run lên, trong lúc vô hình có năng lượng thiên địa bao phủ trên khuôn mặt người này, đủ để chứng minh tu vi của người này cũng không yếu.
- Lâm Thiên, đây là Linh Hạo lão tổ.
Lữ Tiểu Linh nói xong, lập tức mỉm cười với lão giả có khí độ bất phàm kia, thân ảnh lóe lên lập tức đi tới bên người hắn rồi nói:
- Linh Hạo lão tổ, sao người cũng tới đây?
- Nha đầu nha ngươi cũng tới đây, lại có động tĩnh lớn như vậy sao ta lại không tới được cơ chứ?
Lão giả này vươn tay véo cái má mềm mại của Lữ Tiểu Linh, hiền lành mỉm cười.
- Vãn bối Lục Lâm Thiên bái kiến Linh Hạo lão tổ.
Lục Lâm Thiên tiến lên, nhìn lão giả rồi hành lễ.
- Không cần đa lễ, đều là ngươi một nhà, về sau đối tốt với TIểu Linh là được rồi, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...