- Lục Lâm Thiên thật quá mức hung hăng càn quấy, lần này hắn tuyệt đối phải chết!
Thao Ưng lão tổ trầm giọng nói.
Bên ngoài Cự Giang thành, núi non trùng điệp, liên miên vạn lý.
Sưu sưu!
Hai thân ảnh từ trong Cự Giang thành xuất quỷ nhập thần bay nhanh ra ngoài, lặng yên rơi xuống vùng núi kia.
Một người mặc tử bào năm mươi tuổi, cầm chiết phiến, một người sáu bảy mươi tuổi, mặc bạch bào, chân khí như hoàn toàn dung hợp cùng không gian, chính là Lan Lăng sơn trang Gia Cát Tây Phong cùng Phong Đao tôn giả, đêm khuya cả hai lặng lẽ đi ra khỏi Cự Giang thành, không biết vì chuyện gì.
- Tây Phong!
Đúng lúc này một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hai người, chính là một lão giả áo tro, khuôn mặt già nua nhưng thần sắc thật hồng nhuận, chân khí thu liễm, nhưng vẫn làm lòng người run rẩy.
- Bái kiến Lan Mộc thái sư thúc!
Gia Cát Tây Phong cung kính hành lễ, mà Phong Đao tôn giả cũng khom người hành lễ.
- Vạn Thú tông Lam Linh phản tông, Lam Linh không biết kế hoạch của chúng ta đi!
Lão giả áo tro hỏi.
- Duẫn Ngạc cũng không đem kế hoạch tiết lộ cho tiện tỳ kia!
Gia Cát Tây Phong nói.
- Vậy là tốt rồi, không nghĩ tới thần nữ Bắc Cung gia tộc cùng thần nữ Độc Cô gia tộc đều cũng tới!
Sắc mặt lão giả trầm xuống, trong mắt hiện lên lãnh ý.
- Lan Mộc thái sư thúc, người Độc Cô gia cùng Bắc Cung gia đều tới, chúng ta làm sao bây giờ?
Gia Cát Tây Phong hỏi, những người khác họ có thể hoàn toàn không cố kỵ, nhưng hai gia tộc kia đương nhiên là e ngại.
- Không cần băn khoăn, tới lúc đó chỉ cần không động người của họ là tốt rồi!
Lão giả hạ giọng nói.
Ánh mắt Phong Đao tôn giả run lên, lộ ra chút băn khoăn, nói:
- Quan hệ giữa Lục Lâm Thiên cùng hai gia tộc kia không cạn, nếu chúng ta đánh chết Lục Lâm Thiên, chỉ sợ bọn hắn sẽ không bỏ qua!
Ánh mắt lão giả áo tro âm trầm, sát ý tràn ra:
- Chúng ta đã thương nghị qua, đánh chết Lục Lâm Thiên đương nhiên Bắc Cung gia cùng Độc Cô gia sẽ không bỏ qua, nhưng có Thiên Địa minh, chỉ cần không động hai thần nữ kia thì hai gia tộc kia cũng sẽ không làm gì, nếu không đánh chết Lục Lâm Thiên, Thiên Địa minh chúng ta nhất định sẽ tổn thất càng thêm thảm trọng, hiện tại Lục Lâm Thiên cũng đã làm ảnh hưởng tới căn cơ của các đại sơn môn chúng ta, cho nên Lục Lâm Thiên nhất định phải chết!
Phong Đao tôn giả gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, đạo lý này hắn cũng hiểu được, có gϊếŧ Lục Lâm Thiên hay không đều là tai họa, vì thế chỉ cần chọn bên nào thiệt hại ít hơn, gϊếŧ tuyệt đối là tốt hơn không gϊếŧ, Lục Lâm Thiên còn sống cũng nhất định sẽ không buông tha Thiên Địa minh.
- Ta hiểu được!
Gia Cát Tây Phong gật đầu.
Lão giả áo tro nhìn hai người, nói:
- Ngày mai đàm phán, tự các ngươi chú ý, tận lực không động thủ trong Cự Giang thành, có Thiên Địa các nói thế nào chúng ta cũng phải băn khoăn một chút.
- Dạ!
Hai người cùng gật đầu.
- Trở về đi, đi ra ngoài lâu sẽ khiến người hoài nghi, nơi này dù sao cũng là địa bàn Thiên Địa các, việc này không nên để bọn hắn hay biết!
Lão giả áo tro nói.
Phong Đao tôn giả cùng Gia Cát Tây Phong thả người biến mất trong dãy núi xa xa.
- Lục Lâm Thiên, tiểu tử chưa ráo máu đầu, không biết trời cao đất rộng, ta xem ngươi còn có thể sống bao lâu!
Lão giả nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn ngập sát ý.
Trong đình viện tĩnh mịch, ánh trăng bao phủ.
Nguyên Nhược Lan nhìn lên bầu trời, thì thầm:
- Việc ta có thể làm chỉ bao nhiêu đó, có hữu dụng với ngươi hay không vậy phải xem chính vận khí của ngươi!
Trong phòng của Lục Lâm Thiên, cảnh xuân lại tràn đầy.
Thân hình Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng nằm lên, nhất thời phá quan xuyên vào.
- Ân!
Thân thể nữ tử tuyệt mỹ như trích tiên nhất thời run lên, mày liễu hơi nhíu lại, hàm răng cắn nhẹ.
Đêm khuya, Cự Giang thành vẫn đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, nơi nơi ồn ào xôn xao, một màn xảy ra lúc sáng đã trở thành đề tài câu chuyện cho mọi người.
- Không nghĩ tới tông chủ Vạn Thú tông Lam Linh lại có một chân với Lục Lâm Thiên đâu, khó trách ta nghe nói Công Tôn Xuân Thu bị Lục Lâm Thiên kích sát trong Tử Vong thâm uyên!
- Hóa Vũ tông cũng thật xui xẻo, đúng là tiền mất tật mang!
- Lục Lâm Thiên đúng là có diễm phúc không tệ, một đám mỹ nhân đều là nhân gian hiếm thấy, cho ta một người dù muốn ngày mai ta chết ta cũng nguyện ý!
Một đại hán say rượu nói.
- Ngươi thôi đi, ngươi cho rằng ngươi là Linh Vũ chiến tôn Lục Lâm Thiên sao!
- Ngày mai là ngày đàm phán giữa hai minh, ta cảm giác nói không chuẩn bọn hắn lại có trận đại chiến, tới lúc đó không biết bên nào chiến thắng!
- Chỉ sợ là khó khăn, trong Cự Giang thành vốn có lệnh cấm không cho phép động thủ!
- Ngày mai sẽ biết, tới lúc đó hãy xem, nếu hai minh động thủ, đại lục sẽ không còn ngày yên tĩnh!
Sáng sớm, mọi thanh âm đều tĩnh lặng, ánh nắng ban mai chậm rãi đánh thức sinh linh trong giấc ngủ say, ngay giữa hè lại hiếm thấy có trận gió mang theo chút mát mẻ se lạnh.
Bên ngoài Cự Giang thành, dòng sông bao quanh dâng lên một mảnh sương mù, xung quanh đều lan tỏa một tầng sương trắng lờ mờ, tô đậm cả không gian trở nên mông lung mà mê huyễn.
Trên quảng trường, từ sáng sớm đã có đệ tử Thiên Địa minh chuẩn bị sẵn sàng, toàn thân lan tràn cỗ chân khí sắc bén, làm người khác không dám tới gần.
Từ sáng sớm đã có vô số người chạy tới quảng trường, kết quả đàm phán trực tiếp quan hệ tới biến hóa trên đại lục, ánh mắt các thế lực lớn nhỏ đều nhìn chằm chằm vào cuộc đàm phán lần này.
- Lâm Thiên, cẩn thận một chút, hay là để muội cùng Vô Song tỷ bồi huynh cùng đi đi!
Độc Cô Cảnh Văn nói.
Bên trong sảnh, mọi người đều đã có mặt.
- Hai nàng là người Độc Cô gia cùng Bắc Cung gia, đây là chuyện của Đế Đạo minh cùng Thiên Địa minh, nếu hai nàng cùng đi thì không tốt lắm, vạn nhất có biến hóa ta cũng có thể ứng phó, yên tâm đi!
Lục Lâm Thiên nói.
- Chủ nhân!
Hắc Hùng vội vàng đi vào trong sảnh, đưa một khối ngọc giản cho Lục Lâm Thiên, nói:
- Vừa rồi có người tới nói cần đưa ngọc giản này giao tận tay chủ nhân!
- Ngọc giản tin tức!
Lục Lâm Thiên dùng tâm thần cảm giác, một đạo quang mang bay vào ấn đường của hắn.
- Có nguy hiểm, nhanh chóng âm thầm rời khỏi Cự Giang thành!
Một thanh âm khàn khàn truyền ra trong đầu Lục Lâm Thiên, mà trong ngọc giản cũng chỉ có một câu nói ngắn ngủi này.
Lục Lâm Thiên mở mắt, thoáng nhíu mày, thanh âm kia cố ý thay đổi, nhưng hắn có thể nghe ra được là thanh âm của một nữ tử.
Rốt cục là ai báo tin cho hắn, Lục Lâm Thiên mơ hồ có cảm giác thanh âm kia quen thuộc, thoáng suy tư, không phải Tử Yên, nếu là Tử Yên đại khái có thể nói thẳng không gì sợ hãi.
- Lâm Thiên, làm sao vậy?
Nhìn thần sắc hắn không đúng, Bắc Cung Vô Song hỏi.
Lục Lâm Thiên giãn mày, nói cho mọi người nghe tin tức kia.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...