- Tiểu tử phun cuồng ngôn, không thèm để Mộc Hoàng chi khí, Độc Cô gia tộc ta vào mắt.
Tam trưởng lão nổi khùng nhìn Bắc Cung Kình Thương:
- Tộc trưởng cũng thấy tiểu tử này cuồng vọng thế nào rồi, Bắc Cung gia tộc ta sẽ không gả đại tiểu thư cho loại cuồng đồ này.
Lục Lâm Thiên nhìn mọi người:
- Ta là cuồng đồ, vậy các ngươi lại là cái gì? Ta chưa từng xem nhẹ Lục Trung hay Mộc Hoàng chi khí.
Nhớ lúc trước Bắc Cung gia tộc lão tổ lĩnh ngộ thuộc tính mộc, đại thành, một hơi xưng đế, đặt chân lục đại hoàng tộc.
Đó là thiên phú tuyệt đại biết mấy, bá đạo tuyệt nhiên cỡ nào.
Nghe Lục Lâm Thiên nói làm nhiều cường giả Bắc Cung gia tộc ánh mắt kích động.
Nhớ lúc trước Bắc Cung gia tộc lão tổ rất là phong hao tuyệt đại, là tồn tại mà hiện giờ tất cả tử đệ Bắc Cung gia tộc hướng về.
Nay người ngoài thốt ra lời khen làm họ đặc biệt cảm thấy vinh diệu.
Ghế trên, Bắc Cung Kình Thương, Bắc Cung Diễn Siêu tò mò nhìn Lục Lâm Thiên.
Mắt Bắc Cung Kình Thương lộ tia khen ngợi.
Lục Lâm Thiên nhìn phản ánh của mọi người, ánh mắt sa sầm:
- Tiếc rằng sau Bắc Cung lão tổ thì đám hậu nhân các ngươi trừ nắm chặt Mộc Hoàng chi khí tự cho mình siêu phàm ra còn biết cái gì? Nói các ngươi canh giữ Mộc Hoàng chi khí của Bắc Cung gia tộc chẳng bằng nói các ngươi dựa vào Mộc Hoàng chi khí bảo vệ.
Ai nấy tự cao tự phụ, các ngươi có tư cách gì? Nếu không có Bắc Cung lão tổ, không có Mộc Hoàng chi khí, các ngươi có là gì? Không bằng phân chó.
Ai thèm để các ngươi vào mắt?
Lời nói lạnh lùng của Lục Lâm Thiên rơi vào tai người Bắc Cung gia tộc như búa tạ gõ vào lòng họ.
Ai nấy biến sắc mặt, đặc biệt là những trưởng lão phản đối biểu tình càng đặc sắc nhất.
Lục Lâm Thiên lại mắng:
- Việc ta có nhiều hôn ước thì cũng là sự thật, trước khi Vô Song về Bắc Cung gia tộc đã biết, Vô Song biết hết mọi chuyện.
Có vài việc không cần nói nhiều với các ngươi, Vô Song từ nhỏ lớn lên ở Lục gia, Bắc Cung gia tộc các ngươi làm được cái gì? Hiện tại Vô Song trở lại, các ngươi cấm cái này cái kia, vậy lúc trước các ngươi ở đâu? Quá nực cười!
Thanh âm của Lục Lâm Thiên quanh quẩn trong đại sảnh, không khí lặng ngắt như tờ.
Các trưởng lão nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Đại điện yên tĩnh ngắn ngủi sau một thanh âm vang lên:
- Hay cho tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn.
Thực lực khá, võ miệng cũng giỏi.
Chỉ bằng vào tiểu tử nhà ngươi có tư cách gì hoa tay múa chân nói bậy bạ trong Bắc Cung gia tộc ta? Lúc trước Vô Song lưu lạc ở bên ngoài vì có lý do, nói thế nào thì trên người Vô Song chảy dòng máu Bắc Cung gia tộc, chuyện của Vô Song thì Bắc Cung gia tộc ta có thể quản.
Còn ngươi, ỷ vào có chút thực lực đã đến Bắc Cung gia tộc ta diễu võ dương oai, ngươi đi nhầm nơi rồi!
Nói chuyện là Đại trưởng lão Bắc Cung Hùng của Bắc Cung gia tộc.
- Đại trưởng lão nói đúng, Bắc Cung gia tộc ta không đến lượt ai nói linh tinh!
- Tiểu tử nghĩ Bắc Cung gia tộc ta không có người sao?
Đại trưởng lão Bắc Cung Hùng có địa vị rất cao trong Bắc Cung gia tộc, mới nói xong được nhiều trưởng lão ủng hộ.
Số trưởng lão khác không lên tiếng.
Ghế trên vang tiếng quát:
- Được rồi!
Ánh mắt Bắc Cung Kình Thương âm trầm quét bốn phía:
- Hôn ước của Lục Lâm Thiên và Vô Song đã quyết định từ trước khi Vô Song về Bắc Cung gia tộc, ta cũng mới đồng ý, chẳng lẽ các vị trưởng lão muốn ta laạt lọng sao? Lục Lâm Thiên có thực lực và thiên phú xứng đôi cới Vô Song, nếu các vị không phục thì cứ tìm cường giả trẻ tuổi nhất Bắc Cung gia tộc mà luận bàn so đấu.
Nếu Lục Lâm Thiên thua tức là không có tư cách xứng đôi Vô Song, ta sẽ thu lại mệnh lệnh đã ban.
Nghe Bắc Cung Kình Thương nói có vẻ như tộc trưởng hơi giận, đám trưởng lão không dám hé răng.
Việc đã đến nước này bọn họ không cách nào sửa đổi, vốn chỉ muốn cố gắng hết sức ngăn cản.
Dù sao Vô Song tiểu thư đã đính hôn với Lục Lâm Thiên lúc ở bên ngoài.
Khuôn mặt già nua co giật, Bắc Cung Hùng nói:
- Tộc trưởng, xin hãy nghĩ kỹ rồi làm.
Bắc Cung Kình Thương trầm giọng nói:
- Đại trưởng lão đừng nhiều lời nữa, việc này quyết định vậy đi.
Bắc Cung Kình Thương nhìn Lục Lâm Thiên:
- Lục Lâm Thiên, hiện Vô Song không ở, ta muốn nói vài câu với ngươi.
Tuy ta đã đồng ý hôn sự của ngươi và Vô Song nhưng ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu dám khi dễ Vô Song thì ta quyết không tha ngươi.
Lục Lâm Thiên lại hành lễ:
- Đa tạ nhạc phụ thành toàn, tiểu tế tuyệt đối không dám phụ Vô Song chút nào, xin nhạc phụ yên tâm.
Bắc Cung Kình Thương nói:
- Nhớ là tốt, đứng lên đi.
Nhiều trưởng lão biến sắc mặt.
Việc này đã thành định cục, bọn họ không thể thay đổi được gì.
Chỉ có một nửa trưởng lão phản đối, nhưng bọn họ biết Lục Lâm Thiên lĩnh ngộ thuộc tính mới sau đó trong Độc Cô gia tộc, dùng thực lực thật sự đánh bại nhiều cường giả.
Có nhiều trưởng lão giữ thái độ đứng xem, còn lại phần nhỏ trưởng lão đã không thể ảnh hưởng đại cục.
Lục Lâm Thiên đứng dậy, cười tủm tỉm, rốt cuộc qua cửa hôn sự.
Ánh mắt ý cười nhưng không thể che giấu tia trầm trọng.
Mục đích Lục Lâm Thiên đến đây không phải vì hôn sự, hắn chưa từng lo về điều này.
Lòng Vô Song hướng về hắn, không cần lo gì.
Lúc này Lục Lâm Thiên đang lo về Mộc Hoàng chi khí, nhiều trưởng lão Bắc Cung gia tộc thái độ không quá tốt với hắn, e rằng rất khó lấy Mộc Hoàng chi khí của Bắc Cung gia tộc.
Nếu có Vô Song, được nàng hỗ trợ sẽ dễ dàng hơn chút.
Tiếc rằng Vô Song không ở, Lục Lâm Thiên muốn có được Mộc Hoàng chi khí càng hó khăn hơn.
Bắc Cung Kình Thương hỏi:
- Lục Lâm Thiên đến Bắc Cung gia tộc còn có chuyện gì không?
Lục Lâm Thiên liếc đám người, mắt lóe tia sáng ngước lên nói:
- Không dám giấu diếm, Siêu thúc đến vì muốn cầu một Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ của Bắc Cung gia tộc.
Lục Lâm Thiên dứt lời, nhiều cặp mắt trong đại điện ngạc nhiên, Bắc Cung Kình Thương mắt lóe tia sáng.
- Cái gì? Một Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ?
Lục Lâm Thiên nhìn phản ứng của mọi người thầm lấy làm lạ, phản ứng lớn quá vậy?
Bắc Cung Diễn Siêu hỏi:
- Lục Lâm Thiên, ngươi có biết Thiên Mộc Thần Thụ là vật gì không?
Lục Lâm Thiên đáp:
- Tiểu tử biết chút ít.
Nghe nói Thiên Mộc Thần Thụ là trọng bảo của Bắc Cung gia tộc, lúc trước Bắc Cung lão tổ ở dưới Thiên Mộc Thần Thụ đại thành thuộc tính mộc, một hơi đột phá thành đế.
Bắc Cung Diễn Siêu nhìn Lục Lâm Thiên, lắc đầu nói:
- Ngươi biết khá nhiều.
Thiên Mộc Thần Thụ là báu vật trấn tộc của Bắc Cung gia tộc, đừng nói ngươi muốn một Mộc Hoàng chi khí, dù tới gần Thiên Mộc Thần Thụ cũng không được phép.
Hơn nữa một Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ có giá trị liên thành, không thể tính bằng giá trị.
Nếu phải tính giá của nó tuyệt đối không dưới một thần khí, ngươi nói muốn một Mộc Hoàng chi khí thì có thể không?
Lục Lâm Thiên không ngờ một Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ giá trị liên thành đến vậy, cắn răng nói:
- Nếu được một Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ thì ta đồng ý trao đổi một thần khí..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...