Gợn sóng trước mặt tộc trưởng Long Ngộ lóe lên, lập tức bước vào trong gợn sóng không gian rồi biến mất không thấy.
Thế nhưng lại không có ai nhìn thấy khi hắn xoay người, trên khuôn mặt già nua của tộc trưởng Long Ngộ nở nụ cười có chút cao thâm.
– Tiểu Long, bà ngoại mang con đi gặp mẫu thân.
Đại trưởng lão Long Nguyệt nói với Tiểu Long.
Tiểu Long gật đầu, lão đại đã không có việc gì, còn có thể đi vào trong bảo khố long tộc chọn ba kiện bảo vật, cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn.
Mà bây giờ hắn cũng phải đi gặp người mẫu thân lưu lại âm thanh trong đầu hắn.
Trong lòng không biết vì sao lại có chút khẩn trương.
Loại khẩn trương này, so với lúc trước đi Huyền Vũ Hoàng tộc gặp phụ thân còn khẩn trương hơn nhiều.
Cũng không phải Nhưng mà khẩn trương đơn thuần mà bên trong còn có kích động, bất an và chờ mong.
– Phụ thân, chúng ta đi gặp mẫu thân.
Tiểu Long nhìn phụ thân rồi nói.
– Được, chúng ta đi gặp mẫu thân con.
Huyền Hạo nói, trong mắt có chút kích động.
Nhiều năm như vậy rồi rốt cuộc hắn cũng chờ được tới ngày hôm nay.
Một nhà ba người bọn họ rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ.
– Ài.
Nhìn Huyền Hạo, Đại trưởng lão khẽ thở dài, mang theo mọi người biến mất trên không trung.
Long Yên nhìn mọi người, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ nhàn nhạt, thân ảnh xinh đẹp lóe lên lập tức đuổi kịp mấy người.
….
Tại một sơn cốc, mấy đạo thân ảnh đáp xuống, mấy người này chính là Đại trưởng lão, Tiểu Long, Huyền Hạo, Lục Lâm Thiên, Lục tÂm Đồng, còn có Thần Hi đi theo bên cạnh.
Mà Thiên Độc Yêu Long vừa vặn lại bị Đại hộ pháp dẫn đi, dường như đi tiếp nhận hình phạt ở trong Khốn Long tháp một năm.
Thiên Độc Yêu Long biểu hiện can tâm tình nguyện, Lục Lâm Thiên đương nhiên cũng không nói thêm gì.
Dù sao đây đã là kết quả tốt nhất.
Ngoài sơn cốc, cây cối xanh biết, tiếng chim hót vang lên không ngừng, trong không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt.
– Tiểu Long, những năm nay mẫu thân của con đều tự giam mình trong Bách hoa cốc.
Thề cả đời không rời khỏi Bách Hoa cốc nửa bước, trừ phi con có thể trở về.
Mà ngay cả bà ngoại cũng không có cách nào khuyên nhủ mẫu thân con.
Long Nguyệt nói với Tiểu Long.
– Những năm này mẫu thân chưa từng rời khỏi Bách Hoa cốc sao?
Trong lòng Tiểu Long lập tức cảm thấy chua xót.
Hóa ra những năm gần đây mẫu thân đều ở trong sơn cốc này, so với bị giam có gì khác nhau đâu.
Long Nguyệt khẽ thở dài nói:
– Đúng vậy, trong lòng mẫu thân con luôn nhớ tới con.
Còn phụ thân của con nữa.
Liếc mắt nhìn Huyền Hạo, Long Nguyệt tiếp tục nói:
– Trong lòng mẫu thân con luôn tự trách chính mình, trách cứ ngoại công con cùng với Thanh Long Hoàng tộc.
Trong lòng có oán khí, thế nhưng hiện tại con đã tới thì tốt rồi.
– Đều là ta sai.
Huyền Hạo thì thào nói, trong lòng hắn lúc này cũng tràn ngập sự chua xót.
– Được rồi, mọi người chờ ở đây, con đi gọi tỷ tỷ ra.
Cho tỷ tỷ kinh hỉ.
Long Yên nói xong, thân thể xinh đẹp lóe lên, tiến vào trong sơn cốc.
– Cũng tốt, chúng ta chờ ở đây.
Chờ mẫu thân con đi ra, nhìn thấy con lớn như vậy mẫu thân con nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Long Nguyệt nói, bàn tay đặt lên vai Tiểu Long, trên khuôn mặt già nua hiện lên sự chua xót và vui vẻ.
– Tộc nhân Chu Tước Hoàng tộc sao cũng tới đây?
Đại trưởng lão Long Nguyệt nhìn về phía Thần Hi hỏi, chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được thân phận của Thần Hi.
– Ta …
Thần Hi nháy mắt, cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
– Đại trưởng lão, nha đầu này là muội muội Chu Loan.
Lúc trước đang chạy trốn khỏi sự truy đuổi của người trong tộc, gặp phải chúng ta cùng Tiểu Long cho nên cùng đi tới đây.
– Huyền Hạo nói.
– Thì ra là thế, thiên phú của nha đầu kia cũng rất mạnh a.
Đại trưởng lão Long Nguyệt nói.
Trong đình viện tinh xảo, mùi hương hoa tràn ngập, một đạo thân ảnh xinh đẹp đáp xuống đình viện, âm thanh du dương vang lên:
– Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu vậy?
Người này chính là Long Yên mang theo sự vui vẻ đi tới.
– Long Yên, sao hai ngày ngay muội lại chăm tới chỗ ta liên tục như vậy?
Một đạo âm thanh thanh thúy vang lên, một thân ảnh xinh đẹp lập tức xuất hiện bên người Long Yên.
Trên đầu búi tóc, xinh đẹp không tỳ vết, giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
– Tỷ tỷ, nói cho tỷ biết một tin tốt, tỷ có muốn nghe hay không?
Long Yên cười cười, nụ cười vô cùng động lòng người.
Nữ tử tuyệt mỹ này đương nhiên là tỷ tỷ Long Yên, Đại công chúa Long Bích Hàm của Thanh Long Hoàng tộc.
Là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi khi trước của Thanh Long Hoàng tộc.
Vừa sinh ra đã có Linh Hoàng khí Địa cấp đỉnh phong, vô hạn tiếp cận tới Thiên cấp.
Sau khi trải qua truyền thừa đã là Linh Hoàng khí Thiên cấp gần tới đỉnh phong.
Trong tộc không có ai có thể sánh kịp.
Có thiên phú như vậy, là hy vọng của Thanh Long Hoàng tộc, thế nhưng không ngờ lại làm ra chuyện kia với Huyền Hạo của Huyền Vũ Hoàng tộc, làm cho cả Thanh Long Hoàng tộc cùng Huyền Vũ Hoàng tộc chấn động, thiếu chút nữa để hai tộc đại chiến.
Long Bích Hàm nhíu mày, dịu dàng cười nói:
– Muội thì có tin gì tốt chứ? Nói đi.
– Tỷ nhất định sẽ kinh hỉ, muội mang tỷ đi tới nơi này.
Long Yên cười thần bí.
– Tiểu ny tử này, muội cũng biết ta sẽ không rời khỏi cốc mà.
Long Bích Hàm cười một tiếng.
Ánh mắt Long Yên lóe lên, mỉm cười nói:
– Muội biết tỷ không rời khỏi Bách Hoa cốc cho nên mới không bảo tỷ xuất cốc.
Thế nhưng tỷ phải nhắm mắt lại, cũng không thể dùng tâm thần dò xét, bằng không sẽ không có kinh hỉ nữa.
Long Yên nói, dường như nàng đã chuẩn bị từ trước.
Tay lấy ra một dải lụa trắng, che hai mắt của Long Bích Hàm.
– Được rồi, để xem muội có thể mang tới kinh hỉ gì cho ta.
Long Bích Hàm cũng không cự tuyệt mà khẽ mỉm cười nói.
Long Yên nở nụ cười thỏa mãn, kéo tay tỷ tỷ Long Bích hàm nói:
– Yên tâm đi, muội cam đoan tỷ sẽ giật mình cho xem.
Ngoài sơn cốc, khắp nơi là hoa tươi, hương hoa mê người.
Trong lúc chờ đợi Tiểu Long lại càng thêm khẩn trương cùng kích động, thêm nữa là mừng rỡ.
Ánh mắt mang theo sự khẩn trương thi thoảng nhìn về phía lão đại.
Lục Lâm Thiên cười cười, lúc này mọi chuyện trong Thanh Long Hoàng tộc khá tốt, rốt cuộc Tiểu Long cũng sắp gặp được mẫu thân mình.
Trong sự chờ đợi của mọi người, ở lối ra của sơn cốc, dưới sự dẫn dắt của Long Yên, một nữ tử dịu dàng đi tới, trên người mặc bộ váy dài xanh biếc, cái eo nhỏ nhắn, thân thể lung linh, xinh đẹp.
– Bích Hàm.
Nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp này, toàn thân Huyền Hạo run lên, thân ảnh lóe lên lập tức lao thẳng về phía trước.
Long Bích Hàm được Long Yên dẫn đi, tiếp tục đi về phía trước, không thi triển tâm thần dò xét, thế nhưng động tĩnh của Huyền Hạo cũng không dấu được nàng, nàng mở miệng hỏi Long Yên:
– Long Yên, là ai tới vậy? Nếu như ta tiến thêm vài bước chính là rời cốc a.
Âm thanh vang lên, âm thanh giống như âm thanh của thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...