Huyền Hạo nói.
- Bá phụ, vậy Tiểu Long không có việc gì lớn chứ?
Lục Lâm Thiên hỏi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Lục Lâm Thiên, Huyền Hạo nói:
- Nó không xảy ra chuyện gì quá lớn, nhưng lại có chút phiền toái nhỏ mà thôi.
Chỉ cần một chút thời gian tĩnh dưỡng là được.
- Vậy là tốt rồi.
Lục Lâm Thiên nói, trong lòng cũng yên tâm.
Lần này coi như Tiểu Long gặp một lần đại nạn, cơ hồ là cửu tử nhất sinh, thế nhưng ngược lại cũng nhận được lợi ích không nhỏ.
Ít nhất thực lực cũng có không ít tiến bộ.
- Lâm Thiên, nói ta những chuyện mà Tiểu Long trải qua những năm này đi.
Nhìn Tiểu Long nằm trên giường đá, Huyền Hạo ngẩng đầu nói với Lục Lâm Thiên.
- Vâng.
Lục Lâm Thiên gật đầu, hắn biết Huyền Hạo muốn hiểu rõ tình huống mấy năm nay của Tiểu Long cho nên hắn lập tức đem chuyện khi trước làm sao mình gặp được Tiểu Long, cuối cùng lại nói tới thời điểm hắn và Tiểu Long cùng ở trong sơn mạch Vụ Đô, rồi sơn mạch Vụ Hải, trên Vân Dương Tông, xông vào Vụ Tinh Hải đạt được Huyền Vũ thần xác cùng với mật địa Thiên đảo.
Tất cả mọi chuyện đều kể rõ.
Huyền Hạo nhìn Tiểu Long, nghe vô cùng chăm chú.
Nghe Lục Lâm Thiên nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên nói:
- Đa tạ ngươi, những năm này may mắn là có ngươi ở bên cạnh nó.
- Là ta may mắn có được Tiểu Long bên cạnh, nếu không có Tiểu Long không biết ta đã chết mấy lần rồi.
Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười nói.
- Ngươi cũng không phải nhân loại bình thường.
Huyền Hạo khẽ nói, lại nhìn Tiểu Long nói:
- Ta thiếu nợ Tiểu Long quá nhiều.
- Trong lòng Tiểu Long cũng hiểu rõ, nếu không phải có chuyện đặc biệt thì sẽ không có ai lại đi rời bỏ cốt nhục của mình.
Cho nên đệ ấy chưa từng trách bá phụ cùng bá mẫu.
Lục Lâm Thiên nói.
- Đều là ta sai.
Huyền Hạo khẽ thở dài.
Lục Lâm Thiên nói:
- Bá phụ, tình huống của bá phụ như thế nào rồi?
- Ta không sao, yêu đan tự phá, tu vi mất sạch, thế nhưng cũng không có nguy hiểm tới tính mạng.
Chỉ là sau này chỉ là nửa phế nhân mà thôi.
Huyền Hạo khẽ mỉm cười nói.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, yêu đan tự phá, cũng không phải là yêu đan tự bạo, tính mạng không mất thế nhưng lại mất sạch tu vi.
Đối với một tu luyện giả mà nói, Lục Lâm Thiên hiểu rõ chuyện này đại biểu cho việc gì.
Tu vi không thể tiến thêm đối với tu luyện giả đã là một đả kích cực lớn, huống hồ là chuyện mất sạch tu vi.
Mà Huyền Hạo trước đó lại là một siêu cấp cường giả Chuẩn Đế, là tồn tại mà cơ hồ tất cả yêu thú, linh thú, Tôn cấp bát giai phải nhìn lên.
Trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này cũng không khỏi thở dài.
- Bá phụ, thứ cho tiểu tử nói thẳng.
Bá phụ có thể không cần tự phá yêu đan của mình.
Lục Lâm Thiên do dự một chút rồi nhìn Huyền Hạo nói.
Lúc này Huyền Hạo tuy rằng mất đi tu vi, thế nhưng trong đôi mắt kia vẫn có thứ làm cho Lục Lâm Thiên run sợ.
Nhìn vào đôi mắt kia Lục Lâm Thiên có cảm giác mình đang nhìn vào trong một cái động sâu trong không gian.
- Ngươi cảm thấy ta có thể mang Tiểu Long rời đi sao?
Huyền Hạo khẽ mỉm cười nói.
Lục Lâm Thiên khẽ lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải, nếu như bá phụ muốn đi sợ rằng đã sớm đi rồi.
Chuyện trong Huyền Vũ Hoàng tộc ta cũng không hiểu quá nhiều.
Nhưng mà chuyện lần này cũng không nên làm như vậy.
Mong bá phụ thứ lỗi cho ta nhiều lời.
Sợ rằng bá phụ không để Tiểu Long lại trong Huyền Vũ Hoàng tộc là có nguyên nhân khác.
- Khó trách Tam đệ Huyền Vũ của ta nói ngươi có chút bất phàm.
Nhìn Lục Lâm Thiên, Huyền Hạo ngưng trọng, khóe miệng mỉm cười nói:
- Chuyện đã như vậy cũng tốt, đối với ta mà nói có lẽ cũng là một loại giải thoát.
Ít nhất hiện tại trong lòng ta vô cùng thoải mái.
- Chỉ mong có thể kết thúc như vậy.
Lục Lâm Thiên thầm nói, thế nhưng việc này sợ rằng khó có thể kết thúc như vậy.
- Ồ có người tới? Dường như là Tử hiên tiền bối, mở cấm chế ra đi.
Ánh mắt Huyền Hạo khẽ đổi, nhìn qua sơn động rồi nói với Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên vô cùng nghi hoặc, bên ngoài cấm chế có người, hắn còn chưa phát giác ra thế nhưng người bị mất sạch tu vi như Huyền Hạo lại biết trước hắn.
Một lát sau, trong sơn động, Tử Hiên lão tổ kiểm tra Tiểu Long một chút, trong lúc vô tình lại nói tới chuyện của Huyền Vũ điện khiến cho Huyền Hạo khiếp sợ không thôi.
Huyền Vũ điện đối với toàn bộ Huyền Vũ Hoàng tộc có tầm quan trọng ra sao hắn đương nhiên là người hiểu rõ.
Tiểu Long nắm trong tay Huyền Vũ điện, hắn không thể không suy nghĩ lại một lần nữa.
Nhớ tới lời đồn lưu truyền trong tộc từ trước tới nay, ánh mắt nhìn qua Tiểu Long có thêm một chút rung động.
- Huyền Hạo, lúc này ngươi đã quá khinh suất.
Tử Hiên lão tổ nhìn Huyền Hạo rồi nói.
Huyền Hạo không nói gì, khóe miệng mỉm cười.
- Kế tiếp ngươi định làm như thế nào?
Tử Hiên lão tổ nhìn Huyền Hạo rồi nói:
- Chẳng lẽ ngươi định đi tới Linh Hoàng Nhai?
- Đúng vậy, ta muốn cùng Tiểu Long đi tới Linh Hoàng Nhai.
Huyền Hạo nói.
Tử Hiên lão tổ nhìn Huyền Hạo nói tiếp:
- Nếu như thực lực của ngươi vẫn còn, đi Linh Hoàng Nhai cũng đã không ổn, huống chi hiện tại...!Đừng quên, Tiểu Long ở bên trong Huyền Vũ nhất tộc đã tạo thành phong ba lớn như vậy, huống chi còn ở trong Thanh Long nhất tộc.
- Bất kể như thế nào ta cũng không thể để cho một mình Tiểu Long đi.
Tuy rằng ta không có thực lực, thế nhưng bộ xương này vẫn còn dùng được.
Huyền Hạo nói, lúc này hắn đã không còn thực lực, thế nhưng không vì thế mà hắn để cho hài tử của mình đi một mình.
- Tính cánh của hai cha con ngươi lại vô cùng giống nhau, tự lo cho bản thân mình đi.
Ta cũng nên đi rồi, có một ít chuyện cần phải xử lý.
Tử HIên lão tổ nhìn Bạch Linh nói:
- Ngươi cũng nên theo ta trở về, trên người của ngươi có Huyết Độc, có lẽ cũng sắp bộc phát, ta giúp ngươi hỏi một người, có lẽ người này sẽ có biện pháp giúp ngươi giải quyết Huyết Độc.
- Lão tổ, Huyết Độc đã không sao rồi.
Bạch Linh nói.
- Không sao? Không sao như thế nào? Chẳng lẽ cưỡng ép loại trừ?
Tử HIên lão tổ lập tức khẩn trương, nếu như làm tổn thương tới linh hồn, từ nay về sau tu vi của Bạch Linh khó mà tiến thêm được nữa.
- Là bình yên giải trừ, lão tổ không cần lo lắng.
Bạch Linh nói.
- Ai lại có loại bổn sự như vậy?
Tử Hiên lão tổ nghi hoặc, Huyết Độc kia muốn hoàn toàn loại trừ nó vô cùng khó khăn, ngay cả bản thân hắn cũng không có loại bản lĩnh đó.
Nếu như chuyện mà ngay cả hắn cũng không dám nắm chắc, trên đại lục này cũng không có bao nhiêu người có bổn sự này.
- Chuyện này....
Tử hiên lão tổ hỏi kỹ khiến cho khuôn mặt Bạch Linh đỏ ửng, phương pháp dời độc này nàng sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra cơ chứ.
Lục Lâm Thiên nghe vậy sắc mặt khẽ biến đổi, phương pháp dời độc này hắn cũng không có cách nào nói ra.
- Lão tổ, là ta vừa vặn có một ít biện pháp cho nên mới giải độc cho Bạch Linh tỷ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...