Đại trưởng lão nói, sau đó truyền âm cho các trưởng lão, sắc mặt họ lập tức biến hóa, ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên khác hẳn lúc trước.
- Nếu là như thế chúng ta không có ý kiến, Lục Lâm Thiên có thể xem như nửa tộc nhân, lại là vị kia…
Nhị trưởng lão còn chưa nói xong, đã bị đại trưởng lão trừng mắt, lời tới bên miệng liền nuốt trở về, không còn ai có thêm ý kiến gì khác.
- Ta rốt cục có sâu xa gì với Cửu Vĩ Yêu Hồ, còn là nửa tộc nhân, trên người ta cũng không có huyết mạch Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc a?
Lục Lâm Thiên nghi hoặc nhủ thầm.
Ánh mắt Hồng La cùng Thanh Ly chợt lóe, vừa rồi lời truyền âm của đại trưởng lão cả hai người đều không biết.
- Đại trưởng lão, nhân loại này có sâu xa gì với tộc chúng ta?
Do dự một thoáng, Hồng La chợt hỏi.
- Tộc trưởng, việc này ta sẽ nói với ngươi tường tận, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin tưởng được ta sao?
Đại trưởng lão hỏi ngược lại.
- Hồng La tự nhiên tin tưởng đại trưởng lão.
Thần sắc Hồng La có chút biến hóa, lại hữu ý vô ý liếc nhìn Lục Lâm Thiên.
- Thanh Ly, việc này còn cần ngươi đồng ý, nếu ngươi không muốn, nhất định muốn giao thủ với Bạch Linh, vậy phải đợi thương thế của nàng lành hẳn các ngươi có thể tiếp tục đối chiến cũng được.
Đại trưởng lão nói.
- Không cần!
Thanh Ly nói, ánh mắt băng sương nhìn Lục Lâm Thiên:
- Nhân loại nhỏ bé, ta rất bội phục dũng khí của ngươi, ta mặc kệ ngươi có quan hệ gì với Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc, nhưng ngươi muốn động thủ với ta vậy phải nhớ kỹ, vạn nhất tử vong thì đừng hối hận, vốn ngươi không có tư cách động thủ với ta, nhưng hôm nay ta cho ngươi cơ hội, ta sẽ cho ngươi biết ngươi ở trước mặt ta chỉ là kẻ hèn mọn!
- Hừ, một nhân loại đã nghĩ khiêu chiến Thanh Ly vương, quả thực muốn chết!
Một nữ tử xinh đẹp nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên, sau đó lại ôn nhu nhìn Thanh Ly vương.
- Không thể khinh thường, tu vi của nhân loại kia không kém, lần trước nhóm người Lục Dao trưởng lão đã gặp qua.
- Nhân loại kia có mạnh tới mấy cũng không phải đối thủ của Thanh Ly vương, hi vọng hắn còn nhặt được một mạng, bộ dáng không kém, nếu chết cũng đáng tiếc.
Một nữ tử áo lam nói.
Bạch Linh không nói lời nào, sắc mặt thản nhiên yên tĩnh đứng bên cạnh đại trưởng lão.
Lục Lâm Thiên thở mạnh một hơi, nói:
- Ta đại biểu Bạch Linh trưởng lão giao thủ với ngươi, nếu không chỉ bằng ngươi cũng không đủ tư cách giao thủ với bản Tôn!
Lời của Lục Lâm Thiên vừa rơi xuống, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Thậm chí ánh mắt đại trưởng lão cũng nhìn qua Lục Lâm Thiên, trong mắt hiện tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Lục Lâm Thiên cuồng ngạo như vậy, trong lòng cũng cảm thấy mong đợi với thực lực của Lục Lâm Thiên.
- Nhân loại này quá kiêu ngạo!
- Thanh Ly vương, chà đạp hắn đi!
Nhất thời trên quảng trường không ngừng xôn xao hò hét.
- Ha ha!
Thanh Ly phá lên cười, ngân mang chợt lóe, thân ảnh biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đi tới giữa quảng trường, khóe môi lộ nụ cười lạnh, nói:
- Nhân loại, chuyện này là do ngươi tự chuốc lấy, ngươi lập tức sẽ biết ngươi không có tư cách càn rỡ trước mặt ta!
- Lâm Thiên, chú ý một chút!
Bạch Linh cũng không quá lo lắng, thản nhiên nói.
Lục Lâm Thiên khẽ cười, mũi chân điểm dưới đất, thân hình lặng yên xuất hiện trước mặt Thanh Ly, không hề tạo ra chút âm thanh dao động.
Nhìn khả năng nắm giữ không gian lực của Lục Lâm Thiên, không ít cường giả Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc đều có chút biến hóa.
Sắc mặt Thanh Ly càng thêm lạnh lẽo, nói:
- Nhân loại, không thể không nói đảm lượng của ngươi cũng không nhỏ!
Dứt lời hắn truyền âm cho Lục Lâm Thiên:
- Bạch Linh là của ta, cho nên hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Lục Lâm Thiên vẫn thản nhiên không lên tiếng, đúng lúc này âm thanh đại trưởng lão truyền vào trong tai hắn:
- Lục Lâm Thiên, đã quên nói với ngươi, ngươi có thể mượn dùng lực lượng thần khí, nhưng không được thúc giục hai kiện thần khí trong người để công kích, đây chính là điều kiện, ngươi không có lựa chọn nào khác!
- Cái gì!
Lục Lâm Thiên vừa nghe vậy liền sửng sốt, hiện tại Đại Hồn Anh không ở đây, đã thiếu đại trợ lực, thậm chí thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ thú cũng bị phá hủy, chỉ dựa vào thực lực bản thể muốn đánh bại Thanh Ly là rất khó, mà bây giờ còn không cho phép dùng thần khí công kích, đây chẳng khác gì trói chân trói tay của hắn.
- Nhân loại, ngươi choáng váng sao, cho ngươi động thủ trước, nếu ta động thủ ngay cả cơ hội đánh trả ngươi cũng không có!
Nhìn thấy ánh mắt ngây dại của Lục Lâm Thiên, trong mắt Thanh Ly lộ vẻ khinh thường, tràn ngập hàn ý.
- Ngươi biết không, từng có không ít người cũng giống như ngươi, nói những lời như vậy trước mặt ta, nhưng hôm nay ta vẫn đứng ở chỗ này, cho nên ngươi muốn gϊếŧ ta chỉ sợ không có cơ hội, bởi vì ở trong mắt ta ngươi không khác gì bọn hắn, về phần ra tay trước, ngươi còn chưa có thực lực để ta làm điều đó!
Lục Lâm Thiên thở mạnh một hơi, thản nhiên nói.
Sắc mặt Thanh Ly tối sầm, đây là lần đầu tiên hắn nghe được lời vũ nhục như vậy, nhân loại kia hoàn toàn không xem hắn vào trong mắt.
- Nhân loại hèn mọn, ngươi quá kiêu ngạo, biết bao nhiêu người luôn hung hăng càn quấy trước mặt ta, cuối cùng đều thành xác chết, ở trong mắt ta, ngươi không khác gì bọn hắn!
Đột nhiên cả quảng trường trở nên băng lạnh, thân ảnh Thanh Ly lập tức biến mất.
Khuôn mặt Lục Lâm Thiên vô cùng ngưng trọng, thực lực Thanh Ly còn mạnh hơn Nguyên Nhược Lan, hắn tuyệt đối không thể bại.
- Chịu chết đi!
Trong nháy mắt thân ảnh Thanh Ly hiện ra trước mặt Lục Lâm Thiên, tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn, yêu nguyên tràn ra, động tới năng lượng phong hệ, mang theo kình phong bức xé không gian, quyền ấn nện xuống nhanh như chớp.
- Phanh!
Tốc độ quá nhanh, quyền ấn lập tức rơi lên người Lục Lâm Thiên.
- Nhân loại kia không chịu nổi một kích a!
Đông đảo Cửu Vĩ Yêu Hồ không nhịn được cười ha hả, nhưng lời còn chưa dứt đã ngừng bặt, chỉ thấy thân ảnh của nhân loại biến thành hư ảo, giống như đá lớn rơi xuống mặt hồ tạo nên sóng gợn phập phồng.
- Tốc độ thật nhanh!
Không ít trưởng lão đều kinh ngạc.
- Phanh phanh!
Quyền ấn đánh thẳng xuống mặt đất, Thanh Ly cũng kêu lên một tiếng:
- Không ngờ là tàn ảnh!
- Tốc độ của ngươi tựa hồ còn có chút không đủ!
Ông ông!
Sau lưng Thanh Ly truyền ra âm thanh, Lục Lâm Thiên xuất hiện, Thanh Linh khải giáp lóe sáng hoàng mang, đôi cánh duỗi ra, mang theo tiếng sấm nổ mạnh khuếch tán, một cỗ uy áp thật lớn lập tức lan tràn.
- Vũ linh khí phi hành, đây chẳng lẽ là thần khí!
Cường giả Cửu Vĩ Yêu Hồ đều biến sắc.
Đại trưởng lão chỉ nói không được dùng thần khí công kích, nhưng không nói không thể sử dụng, nếu Lục Lâm Thiên không dùng Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, tốc độ sẽ không sánh bằng Thanh Ly, chỉ cần nhanh hơn được một chút cũng xem như có ưu thế.
- Hừ, cho dù có thần khí phi hành, ngươi cũng không phải đối thủ của ta!
Ánh mắt Thanh Ly chợt lóe, cắn răng hừ lạnh một tiếng, yêu nguyên bạo tuôn, đột nhiên xoay người tung trảo ấn vỗ về hướng Lục Lâm Thiên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...