Vũ Quyết Tôn Giả đã tức xì khói, mắt nổi lên tia sáng đỏ lạnh lùng nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
- Chỉ sợ tiểu tạp chủng nhà ngươi không dám!
Lục Lâm Thiên nhìn hướng Doãn Ngạc, khóe mắt chưa từng rời khỏi gã:
- Doãn tông chủ, ngại quá, có thể giúp đỡ cho mượn một chỗ được không? Để ta và chó già đảo Khôn Dương giãn gân cốt, xem như chúc mừng Lam tông chủ.
Trong ngày hôm nay của Vạn Thú tông, Lục Lâm Thiên và người đảo Khôn Dương tranh chấp vậy mà Doãn Ngạc không hề ngăn cản, không chừng gã còn lo là hắn và người đảo Khôn Dương không đánh nhau.
Nghe Lục Lâm Thiên yêu cầu, Doãn Ngạc lúng túng ấp úng:
- Cái này...!
Nếu Doãn Ngạc đồng ý thì tương đương cũng xem Vũ Quyết Tôn Giả là chó già.
Doãn Ngạc mắt lóe tia sáng nhìn Lam Linh:
- Lam Linh, hiện tại đã là tông chủ Vạn Thú tông vậy Lam Linh hãy lo giải quyết việc này đi.
Lam Linh nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Nếu hai vị có chút mâu thuẫn, thật sự muốn luận bàn giải quyết thì xin hãy điểm đến liền ngừng, xem như cho ta chút mặt mũi.
Sau núi có chỗ đất trống thích hợp cho hai vị luận bàn.
Lam Linh hiểu ý của sư phụ, nàng sẽ không phản đối.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Có chỗ trống đương nhiên là tốt nhất.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống.
Vạn Thú tông đúng là sợ hắn và Vũ Tôn ngũ trọng của đảo Khôn Dương không đánh nhau, mong xung đột càng nghiêm trọng hơn.
Mới rồi Lam Linh nói rất mịt mờ, điểm đến mới thôi, cho nàng mặt mũi? Lam Linh có mặt mũi gì? Tuy mới ngồi vào ghế tông chủ Vạn Thú tông nhưng người sáng suốt tại đây đều biết trong thời gian ngắn thực quyền vẫn nằm trong lòng bàn tay Doãn Ngạc.
Thiên Địa Minh càng rõ ràng hơn.
Lam Linh sắp liên nhân với Hóa Vũ tông, tuy hiện tại có lẽ chỉ mới treo danh nghĩa nhưng đến lúc thành hôn thì vị trí tông chủ của Lam Linh sẽ có chút biến đổi, vì vậy đối với một số cường giả tại đây mặt mũi của nàng không nặng bao nhiêu.
Lục Lâm Thiên thầm suy tư, ngoài mặt không lộ vẻ gì.
Mới rồi Lam Linh nói nể mặt Vạn Thú tông, điểm đến mới thôi thì tình huống lại khác đi, Lục Lâm Thiên sẽ phải kiêng dè một chút.
Lam Linh nói:
- Hai vị đã có nhã hứng vậy mời theo ta.
Lam Linh phất váy dài, chân khí chợt lóe, bóng người thướt tha đã đến giữa không tủng.
Doãn Ngạc ra hiệu mời mọi người:
- Các vị, mời!
Doãn Ngạc phi hành lên cao, nhiều trưởng lão đạp gió lướt đi.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên và cường giả đảo Khôn Dương sắp đánh nhau, điều này hấp dẫn chú ý hơn việc Lam Linh nhận chức tông chủ Vạn Thú tông.
Nhiều người đi theo góp vui.
Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh lo lắng nói:
- Lâm Thiên, cẩn thận chút.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Không sao.
Có Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lạc Kiến Hồng chỉ nhìn Lục Lâm Thiên một cái, không nói gì.
Mọi người biết đại khái thực lực của Lục Lâm Thiên, ít nhất sẽ không chịu thiệt.
Bọn họ nhiều ít đoán được mục đích của Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên nói:
- Đi đi.
Lục Lâm Thiên lắc người phi hành lên cao.
Trong quảng trường không thích hợp đánh nhau, Vạn Thú tông cũng tiếc Kình Thiên phong lỡ bị hủy hoại thì không hay.
Vù vù vù!
Các bóng người phi hành lên, trong các thế lực lớn nhỏ, đệ tử Vạn Thú tông chỉ tu vi giả đẳng cấp Suất cấp mới đi xem náo nhiệt được.
Một số vũ giả phong hệ cũng theo đuôi.
Những đệ tử thân truyền không có năng lực phi hành đành phải gọi ra tọa kỵ đuổi theo, bọn họ sẽ không bỏ qua trò hay này.
Bọn họ sớm nghe nói danh tiếng Linh Vũ Chiến Tôn Lục Lâm Thiên, lúc này có cơ hội tận mắt nhìn hắn ra tay là chuyện khiến người hưng phấn đối với các đệ tử trẻ của Vạn Thú tông.
Dương Tề Thiên nói với Vũ Quyết Tôn Giả:
- Vũ Quyết trưởng lão cẩn thận chút, nghe đồn Lục Lâm Thiên không tầm thường.
Lục Lâm Thiên nổi tiếng như cồn, thực lực của Vũ Quyết Tôn Giả tuy cũng khá mạnh nhưng Dương Tề Thiên vẫn thấy lo lắng.
Vũ Quyết Tôn Giả lạnh nhạt nói:
- Yên tâm, ta chờ xem tiểu tạp chủng kia có bản lĩnh gì.
Tin đồn thường sẽ phóng đại.
Đây là cơ hội, Vũ Quyết Tôn Giả muốn thừa dịp này gϊếŧ Lục Lâm Thiên, vậy là trả được thù.
Trong đám người đảo Khôn Dương, ai cũng nghiến răng, nghiến lợi:
- Lục Lâm Thiên này quá ngông cuồng, tuyệt đối không thể tha cho hắn!
Người đảo Khôn Dương cực kỳ hận Lục Lâm Thiên, nguyền rủa xong vội vàng chạy theo.
Trong nhóm người Thiên Kiếm môn, Cổ Kiếm Phong nói:
- Chúng ta cũng đi xem.
Trong trường hợp này Cổ Kiếm Phong không kiềm được lòng tò mò, rất muốn biết thực lực của Lục Lâm Thiên đến bước nào.
Nguyên Nhược Lan lẩm bẩm:
- Đối chiến với Vũ Tôn ngũ trọng, thực lực của Lục Lâm Thiên sẽ đến bước này sao?
Chốc lát sau, các cường giả bỏ xa đám người thực lực kém.
Lam Linh đáp xuống một sơn mạch.
Trong sơn mạch hoàn toàn yên lặng, xung quanh thậm chí không có khí tức của yêu thú, linh thú, địa thế rất bằng phẳng, diện tích rất rộng rãi.
Lam Linh đáp xuống một đỉnh núi hơi nhô ra.
Vù vù vù!
Các bóng người lần lượt đáp xuống, khi Lục Lâm Thiên cũng đáp xuống thì người trong các đại sơn môn đều có mặt đầy đủ trong sơn mạch.
Dương Quá đứng cạnh Lục Lâm Thiên, dặn dò:
- Nhị đệ, dường như người đảo Khôn Dương khá chắc chắn, sẽ không nương tay với đệ, nhớ đừng khinh địch.
Lục Lâm Thiên gật đầu.
Người đảo Khôn Dương làm sao mà tha cho hắn được? Nếu có cơ hội, người đảo Khôn Dương hận không thể gϊếŧ Lục Lâm Thiên mới sướиɠ.
Nhưng Lục Lâm Thiên cũng sẽ không khách sáo, một khi có cơ hội là hắn tuyệt đối không nương tay.
Cái này phải xem thực lực của ai mạnh hơn.
Trong Vân Dương tông, Thiên Phong Tôn Giả truyền âm vào tai Lục Lâm Thiên:
- Lâm Thiên, Vũ Quyết Tôn Giả của đảo Khôn Dương đó thực lực e rằng đã đến gần Vũ Tôn ngũ trọng đỉnh phong, mấy trăm năm trước đã thành danh.
Tuy thực lực của ngươi mạnh nhưng người này là vũ giả hệ mộc, công kích xảo quyệt quỷ dị, cần phải chú ý.
Trong chuyến đi này, người thực lực mạnh nhất Vân Dương tông chính là Thiên Phong Tôn Giả.
Mắt Lục Lâm Thiên lóe tia sáng, đáp lời Thiên Phong Tôn Giả.
Ánh mắt hắn quét qua, mọi người đã đáp xuống đất.
Người Thiên Địa Minh tự động đứng chung với nhau, trong các sơn môn Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Huyễn Hồn Môn cũng có nhiều người đang thì thầm nói gì đó với Vũ Quyết Tôn Giả.
Lam Linh nhìn Lục Lâm Thiên và Vũ Quyết Tôn Giả, nói:
- Lục chưởng môn, Vũ Quyết tiền bối, tại đây chắc hai vị có thể thoải mái phát huy.
Nhưng hy vọng hai vị điểm đến liền ngừng, tuyệt đối đừng để tổn thương hòa khí.
Doãn Ngạc và nhiều trưởng lão đã đứng sau lưng Lam Linh, có vẻ không muốn đứng ra can thiệp gì.
Vù vù vù!
Vũ Quyết Tôn Giả lắc người, chớp mắt lơ lửng trong không trung, trường bào phi hành phần phật, khí thế khuếch tán ra xa.
Cùng với khí thế lan tràn trong không trung lặng lẽ tụ tập năng lượng thiên địa, khí thế bàng bạc không gì sánh được lặng yên xuất hiện.
Nhiều người có mặt cũng biến sắc:
- Khí thế thật mạnh!
Vũ Quyết Tôn Giả không uổng là người nổi tiếng mấy trăm năm, thực lực tuyệt đối cường đại.
Vũ Quyết Tôn Giả lên sân, trong Thiên Địa Minh không ai ngăn cản.
Mỗi sơn môn có cách nghĩ riêng, làm sao ngăn được?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...