Đỉnh Phong Thiên Hạ
- Ta nghỉ ngơi một lát.
Dựa theo quy tắc, Niếp Phong có thể tiếp tục khiêu chiến, nhưng mà lúc này Niếp Phong cũng không tiếp tục khiêu chiến mà lựa chọn nghỉ ngơi.
- Trận tiếp theo, Đoan Mộc Hồng Chí.
Đại hán râu quai nón tuyên bố, Niếp Phong đã nghỉ ngơi, trận tiếp theo đương nhiên chính là Đoan Mộc Hồng Chí lên đài.
Sưu.
Thân ảnh Đoan Mộc Hồng Chí tung bay, quang mang màu trắng dưới chân lóe lên, lập tức đáp xuống quảng trường.
Ánh mắt quét qua chín người còn lại, sau đó nhìn vào Niếp Phong cùng Hoàng Tĩnh Ngọc, không chút do dự nhìn thẳng Hoàng Tĩnh Ngọc nói:
- Ta muốn khiêu chiến ngươi.
Hoàng Tĩnh Ngọc nhìn Đoan Mộc Hồng Chí, thân thể linh lung, lồi lõm lập tức nhảy lên quảng trưởng, nhìn Đoan Mộc Hồng Chí rồi nói:
- Ta cũng rất muốn biết rốt cuộc ngươi mạnh tới mức nào.
- Ngươi cứ thử qua thì sẽ biết.
Đoan Mộc Hồng Chí lạnh nhạt nói:
- Ngươi ra tay trước đi.
- Vậy thì ta cũng không khách khí nữa.
Sắc mặt Hoàng Tĩnh Ngọc khẽ đổi, quanh thân lập tức có chân khí màu đỏ tuôn ra.
Một thanh trường kiếm màu đỏ cũng xuất hiện trong tay.
Kiếm khí mạnh mẽ, tuy rằng không phải Vũ linh khí, thế nhưng tuyệt đối cũng là vật bất phàm.
- Mấy ngày hôm trước ta cũng vừa mới học một bộ kiếm quyết, tiện đây ta sẽ thử nghiệm một chút.
Thủ ấn trong tay Đoan Mộc Hồng Chí được kết.
Một thanh trường kiếm màu trắng bạc dài nửa thước xuất hiện trong tay hắn.
Trên thân kiếm, quang mang màu trắng lập lòe, một rãnh khảm dọc theo mũi kiếm, hàn mang bắn ra bốn phía.
Cây kiếm này rõ ràng cũng không phải là phàm vật.
Sưu...
Trường kiếm Hoàng Tĩnh Ngọc tạo thành một đường vòng cung, kiếm quang bắn ra bốn phía, cắt vỡ không khí đánh về phía Đoan Mộc Hồng Chí.
- Đến tốt.
Đoan Mộc Hồng Chí mỉm cười, thủ ấn trong tay được kết, trường kiếm trong tay nhanh chóng xoay tròn hóa thành mấy đạo kiếm ảnh mang theo đường cong khiến cho người ta hoa mắt, giống như linh xà, cực kỳ linh hoạt cùng nham hiểm, lập tức ngăn cản kiếm ảnh của Hoàng Tĩnh Ngọc.
Phanh phanh.
Hai đạo kiếm ảnh va chạm trên không khiến cho người khác hoa mắt.
Tia lửa nhà nhạt bắn tứ phía, thân ảnh hai người tách ra, lần nữa lại giao thủ cùng một chỗ.
- Chưởng môn, người thấy trận này ai sẽ thắng?
Lộc Sơn lão nhân nhìn xuống phía dưới rồi hỏi Lục Lâm Thiên.
- Hai người đều là người nổi bật trong đám người trẻ tuổi, khó có thể nói trước được ai thắng ai thua.
Thế nhưng từ tính huống trước mắt có lẽ chư vị cũng đoán được.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, chung quanh hắn lúc này đều là cường giả.
Từ tình huống hiện tại, ai thắng ai thua, trong lòng mọi người đều biết rõ.
- Chưởng môn, trên người Hoàng Tĩnh Ngọc này sợ rằng cũng có con bài chưa lật không kém.
Thanh Hỏa lão quỷ nói với Lục Lâm Thiên, hắn biết rõ trong tay sư muội của hắn có một kiện Vũ linh khí Huyền cấp.
- Chẳng lẽ chư vị cho rằng Đoan Mộc Hồng Chí không nắm chắc sao? Không biết bài trước sao? Thế nhưng có lẽ hai người sẽ không vận dụng con bài chưa lật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...