Đỉnh Phong Thiên Hạ


Trước cửa Phi Linh môn yên tĩnh lúc này có hai đạo thân ảnh chậm rãi bước trên con đường lớn đi tới.

Hai người đều mặc y phục may bằng vải thô, mộc mạc, thậm chí còn bị mòn, góc y phục còn rách nát một chút.  
Chuyện kỳ quái nhất chính là hai người lại giống nhau như đúc, ánh mắt trong suốt, giống như không có một chút tạp chất nào.

Điểm khác nhau duy nhất chính là một người trên đầu có dây cột tóc màu đỏ, mà người còn lại thì là màu lam.  
Cách ăn mặc cùng bộ dáng của hai người hoàn toàn giống như một thôn phu sơn dã, tuổi chừng năm mươi.  
Hai người đi trên đường thế nhưng cũng không ai chú ý tới, bước chân của hai người nhanh hơn người khác rất nhiều.  
Trước cửa Phi Linh môn hiện tại đều có vô số người xếp hàng.

Trước cửa sắp xếp thành một hàng dài, có người muốn gia nhập Phi Linh môn.

Có người đến chúc mừng, mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt.  
Hai người đến ngoài cửa Phi Linh môn, đánh giá cảnh tượng Phi Linh môn, hai người không nói lời nào mà lặng lẽ xếp hàng.

Nửa canh giờ sau mới tới lượt hai người.  
- Hai vị, xin hỏi hai vị tới Phi Linh môn có chuyện gì?  
Đệ tử Phi Linh môn hỏi hai người.

Mỗi một người tiến vào Phi Linh môn đều cần phải trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc, Phi Linh môn cũng không phải là nơi mà ai muốn tiến vào thì tiến.  
Lúc này đệ tử Phi Linh môn nhìn qua hai người, ánh mắt có chút kỳ quái.


Hai người này giống như thôn phu sơn dã, giống như người dân bình thường, lại là hai người sinh đôi, người dân tìm tới Phi Linh môn, đương nhiên người đệ tử này cũng phải kiểm tra một chút.  
- Tìm người.  
Lão giả áo lam nhìn qua đệ tử này rồi nói.  
- Tìm ai?  
Đệ tử Phi Linh môn này tiếp tục hỏi.  
- Tiểu oa nhi nhà ngươi sao lại dài dòng vậy? Dù sao cũng không phải tìm ngươi, ngươi mau cho chúng ta vào.

Bằng không ta sẽ cho ngươi nếm chút đau khổ.  
Tính tình của lão giả có dây tóc màu đỏ kia dường như không tốt, lập tức quát với tên đệ tử này.  
- Hóa ra là tới quấy rối, các ngươi phải xem rõ nơi này chính là nơi nào.  
Sắc mặt đệ tử Phi Linh môn này lập tức biến đổi, hiện tại còn chưa có ai dám náo loạn trước cửa Phi Linh môn.

Tuy rằng hắn chỉ là một đệ tử bình thường, thế nhưng trước cửa Phi Linh môn có không ít nhất môn chi chủ các thế lực cũng phải khách khí với hắn.

Lúc này thấy có người quát lớn với mình, hắn lập tức trở mặt.  
- Đã lâu rồi không hoạt động gân cốt một chút.

Tiểu gia hỏa này không ngờ còn dám uy hϊếp ta, có chút ý tứ.  
Thân ảnh lão giả cột tóc màu đỏ kia lóe lên, thân thể giống như thuấn di chợt xuất hiện bên người đệ tử này.

Đệ tử này căn bản còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị lão giả này nắm lấy bả vai, lập tức bị ném về phía trước.  
Phanh.  
Mông của tên đệ tử này đập xuống mặt đất, thân hình nặng nề cũng đập vào mặt đất, thế nhưng lại không bị tổn thương gì.

Chỉ đơn thuần bị ném xuống mặt đất mà thôi.

Đệ tử này cũng có tu vi Vũ Sĩ, ngã vài cái cũng không có chuyện gì quá lớn.  
- Làm càn, không ngờ các ngươi lại dám gây rối trong Phi Linh môn chúng ta.  
Mấy chục đệ tử Phi Linh môn chung quanh lập tức vây quanh.  
Hậu sơn Phi Linh môn, Lục Lâm Thiên đang giải giải Thời gian tɧác ɭoạи cho Lục Tâm Đồng, Dương Quá.

Mọi người chung quanh cũng chăm chú lắng nghe.

Lục Lâm Thiên cũng giải giải tận tình, mọi người có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì lĩnh ngộ.  
Hai người Lục Tâm Đồng, Dương Quá thi thoảng gật đầu giống như hiểu ra vấn đề.  
- Ồ?  
Lúc này, Lục Lâm Thiên đột nhiên nhíu mày, nói:  
- Chúng ta đi ra ngoài xem, có cường giả xuất hiện ngoài Phi Linh môn.  
- Một đám không biết lễ phép, lão già ta ngày hôm nay phải giáo huấn các ngươi một chút.


Để cho các ngươi biết thế nào là kính trọng người già.  
Ngoài Phi Linh mon, mấy chục đệ tử Phi Linh môn xúm lại, ánh mắt lão giả cột tóc màu đỏ nheo lại, quang mang lóe lên, thân ảnh trong nháy mắt biến mất tại chỗ.  
Phanh Phanh.  
Thanh âm trầm thấp, bạo liệt liên tiếp vang lên.

Hơn mười đệ tử Phi Linh môn giống như lá vàng rơi bị đánh bay về phía xa.

Toàn bộ đều đập mông xuống mặt đất, hơn mười người bị đánh bay, thế nhưng lại không có ai có thể nhìn rõ thân ảnh của đối phương.  
- Căn cơ bất ổn, còn phải cố gắng nhiều.

Nếu không khó mà có được tiền đồ lớn.  
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi, khi thân ảnh lão giả cột tóc màu đỏ kia lần nữa xuất hiện thì người này đã chắp tay, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn hơn chục đệ tử kia.  
- Ai dám làm càn trong Phi Linh môn ta?  
Đệ tử Phi Linh môn bị động tĩnh bên này thu hút tới.  
Ngoài Phi Linh môn lúc này có không ít người tụ tập rồi thấp giọng nghị luận.

Rốt cuộc hai người kia là ai sao lại hồ đồ như vậy, không ngờ lại dám nháo sự trước Phi Linh môn.

Hai người này chán sống rồi sao?  
- Người đâu, lão gia hỏa này dám giương oai trước của Phi Linh môn chúng ta, mau bắt hắn lại.  
Lúc này, hơn chục đệ tử Phi Linh môn bị ngã xuống mặt đất nhìn thấy mấy chục đệ tử khác tiến lại, lập tức lần nữa bao vây lão giả cột tóc màu đỏ kia.

Thế nhưng bọn họ cũng không dám lại gần quá, bởi vì bọn họ biết hai lão giả nhìn như thôn phu sơn dã này không phải người dễ chọc.  
Đột nhiên hai lão giả kia nhìn về phía không trung trong Phi Linh môn, ánh mắt không có bao nhiêu biến hóa.  
- Làm càn, một đám căn cơ bất ổn, bình thường không chịu cố gắng luyện công, tiền bối chỉ điểm các ngươi, các ngươi còn không biết lớn nhỏ, còn không mau đa tạ sự chỉ bảo của hai vị tiền bối này?  
Lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.  

Khi thanh âm vừa dứt, trên không trung lập tức có không ít thân ảnh đáp xuống, đi đầu chính là Lục Lâm Thiên cùng Tiểu Long.  
Thân ảnh Lục Lâm Thiên đáp xuống, nhìn hai lão giả trước mặt hắn không khỏi nhíu mày.

Khí tức hai người này hoàn toàn thu liễm, không tiết ra ngoài chút nào.

Ngay cả một tia khí tức hắn cũng không dò xét ra, thế nhưng từ kinh nghiệm mà phán đoán, hai người này tuyệt đối không đơn giản.  
Mà lão giả này vừa mới ra tay lại không làm đệ tử Phi Linh môn bị thương, đủ chứng minh hai người này không có ác ý.

Lục Lâm Thiên suy nghĩ, không biết hai người này là thần thánh phương nào.  
- Bái kiến chưởng môn.  
Chúng đệ tử Phi Linh môn nhìn thấy Lục Lâm Thiên lập tức hành lễ.  
- Còn không mau nhận lỗi với tiền bối, đa tạ tiền bối dạy bảo?  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên lóe lên, mắt nhìn hơn chục đệ tử, nói.  
Mười mấy đệ tử bị chưởng môn nhìn qua, trong lòng run lên, lập tức hành lễ với lão giả búi tóc màu đỏ, nói:  
- Đa tạ tiền bối dạy bảo.  
- Không cần khách khí, về sau ngoại trừ tu luyện căn cơ cho tốt ra thì còn phải dùng mắt mà nhận biết người.

Cũng không phải ai cũng có tính tình tốt như lão gia hỏa ta.

Ít nhiều phải học chưởng môn của các ngươi một chút.  
Ánh mắt lão giả búi tóc màu đỏ kia đảo qua, cuối cùng rơi vào trên người Lục Lâm Thiên, vừa rồi hắn cũng đã biết được thân phận của Lục Lâm Thiên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui