Đỉnh Phong Thiên Hạ


Lúc này hắn đã là Linh Tôn, Lục Lâm Thiên cũng muốn thử xem hắn có thể mở ra nhẫn trữ vật này hay không.

Có lẽ bên trong có bảo vật nào đó cũng không nhất định, ít nhất cũng không phải là vật bình thường.  
Ngưng thần tĩnh khí, tâm thần Lục Lâm Thiên rót vào trên nhẫn trữ vật.

Lần trước đó có một cỗ lực lượng cực lớn trực tiếp đẩy hắn ra.

Cỗ lực lượng cấm chế này rất mạnh, lúc này Lục Lâm Thiên đem thần thức rót vào cũng bị một cỗ lực lượng khổng lồ bắn ngược lại.

Tâm thần khẽ động, một cỗ linh hồn lực bàng bạc trong đầu Lục Lâm Thiên bắt đầu tràn ra, trong lúc mơ hồ cũng đem cỗ lực lượng phản lại này bao phủ.  
Thấy thế, trong lòng Lục Lâm Thiên thầm thở dài một hơi, ít nhất bây giờ hắn cũng không bị lực lượng của cấm chế bắn ngược trở lại.

Thủ ấn lặng lẽ được kết, trong tay xuất hiện một ngọn linh hỏa nóng bỏng, linh hồn lực lập tức khống chế linh hỏa thẩm thấu vào bên trong nhẫn trữ vật.  
Trong quá trình này Lục Lâm Thiên không dám có chút chủ quan nào, chỉ cần xảy ra một chút sai lầm sẽ xúc động tới cấm chế khiến cho nó phản kích, cuối cùng rất có thể sẽ khiến cho nhẫn trữ vật bị nghiền nát.  
Lúc này linh hồn lực Lục Lâm Thiên tỉ mỉ khống chế linh hỏa.


Dưới sự khống chế linh hỏa tinh diệu, tất cả đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, đặt biệt sau khi đột phá tới Linh Tôn, vô luận là linh hồn lực hay là linh lực, Lục Lâm Thiên có cảm giác lực lượng không phải là thứ mà cấp độ Linh Vương có thể so sánh.

Linh lực mênh mông giống như trường giang, so với cấp độ Linh Vương cửu trọng khổng lồ hơn không ít.  
Khống chế linh hỏa thiêu đốt cấm chế, Lục Lâm Thiên cảm giác lực lượng khổng lồ của cấm chế kia cũng không yếu, sợ rằng đã tồn tại bảy tám ngàn năm cho nên mới có một chút lỏng lẻo như hiện tại.

Nếu không phải như vậy, sợ rằng khó có thể cởi bỏ.

Mà bây giờ, Lục Lâm Thiên có cảm giác, sợ rằng nếu dùng tốc độ hiện tại của hắn cũng là một quá trình vô cùng dài, về phần có thể cởi bỏ cấm chế hay không lại là một chuyện khác.  
Cấm chế này cực lớn, quá trình cởi bỏ cấm chế này đối với Linh Tôn nhất trọng như Lục Lâm Thiên mà nói cũng là một lần khiêu chiến cực lớn.

Không chỉ là một lần khảo nghiệm với linh lực, đối với việc khống chế linh hồn lực cũng là một lần khảo nghiệm.  
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Lâm Thiên dùng linh hồn lực khống chế linh hỏa cởi bỏ cấm chế, sắc mặt sau hơn mười thời thần bắt đầu tái nhợt, dường như cũng đã tiêu hao tới trình độ nhất định.  
Không biết qua bao lâu, trên khuôn mặt tái nhợt của Lục Lâm Thiên hiện lên sự vui vẻ, ánh mắt hơi đổi.  
Cứ như vậy chừng hơn nửa canh giờ sau, khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên rồi mỉm cười.

Lúc này, trên chiếc nhẫn trữ vật bị linh hỏa của Lục Lâm Thiên bao phủ vang lên một tiếng ken két.  
Ken két.  
Một vòng quang mang yếu ớt bên trên lóe lên rồi biến mất.

Thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên thu lại, hít sâu một hơi, khóe miệng mỉm cười.

Bởi vì lúc này chiếc nhẫn trữ vật mà trước đó hắn không có cách nào mở ra đã được mở ra.  
Nắm nhẫn trữ vật trong tay, tâm thần Lục Lâm Thiên mang theo sự chờ mong rót vào trong nhẫn trữ vật.

Hắn không biết được bên trong chiếc nhẫn trữ vật mà Huyền Thiên Yêu Tôn bố trí cấm chế rốt cuộc sẽ có vật gì.  
Tâm thần xâm nhập vào bên trong nhẫn trữ vật, sắc mặt tái nhợt của Lục Lâm Thiên lập tức đại biến.  
- Vô Tự Thiên Thư, là Vô Tự Thiên Thư.  
Trong lúc sắc mặt Lục Lâm Thiên đại biến lập tức lấy một vật từ trong nhẫn trữ vật ra.

Trong tay hắn là một khối ngọc giản.


Khối ngọc giản này lớn bằng lòng bàn tay, hình vuông giống như một cuốn sách, bề mặt sáng bóng, trơn trượt, bốn phía trơn bóng giống như vốn đã như vậy.

Bên trên có một cỗ khí tức vô cùng quen thuộc với Lục Lâm Thiên.  
- Vô Tự Thiên Thư, trong nhẫn trữ vật này không ngờ lại là Vô Tự Thiên Thư.  
Lục Lâm Thiên cả kinh, Vô Tự Thiên Thư này đương nhiên Lục Lâm Thiên chỉ cần nhìn là biết, hắn thật không ngờ bên trong nhẫn trữ vật lại là Vô Tự Thiên Thư, trong nội tâm thực sự kinh ngạc, khó trách chiếc nhẫn trữ vật này lại bố trí cấm chế.  
Thu hồi sự kinh ngạc, kích động qua đi, Lục Lâm Thiên nghi hoặc lại mang theo chút run rẩy cầm lấy khối ngọc giản, sau đó rót vào một tia chân khí.  
Sưu.  
Chân khí được rót vào trong ngọc giản, bề mặt Vô Tự Thiên Thư dường như có chút vặn vẹo, xuất hiện vô số bí văn.

Bên trong bí văn có một chữ "Tề" xuất hiện trên bề mặt, một cỗ khí tức mênh mông, dị thường không tiêu tán.  
- Là Vô Tự Thiên Thư, đúng là Vô Tự Thiên Thư.  
Thấy biểu hiện như vậy, Lục Lâm Thiên lập tức kết luận đây tuyệt đối là Vô Tự Thiên Thư.

cỗ khí tức này khiến cho Lục Lâm Thiên có cảm giác tâm thần của mình rung động.  
Nhìn Vô Tự Thiên Thư trong tay, trong lúc bất tri bất giác Lục Lâm Thiên lâm vào trong một trạng thái huyền ảo.  
Lục Lâm Thiên cảm giác được lúc này bản thân đang ở trong một địa phương huyền ảo, bên trong không gian này dường như có năng lượng của bốn loại thuộc tính thổ thủy hỏa phong vô cùng đậm đặc.  
Dưới loại trạng thái này, Lục Lâm Thiên bỗng nhiên phát hiện ra bốn loại năng lượng thuộc tính trong cơ thể mình không ngờ lại tự động vận chuyển, bắt đầu hòa tan thành một thể với năng lượng bên trong địa phương huyền ảo này.

Thế nhưng điều khiến cho Lục Lâm Thiên nghi hoặc chính là trong không gian này không có năng lượng thuộc tính mộc.


Đồng thời, năng lượng bên trong dường như có chút khác nhau.  
Địa phương huyền ảo này khiến cho Lục Lâm Thiên cảm giác năng lượng thuộc tính vô cùng rõ ràng.

Trước khi đột phá Tôn cấp, một ít vấn đề khó khăn của thuộc tính thủy và hỏa cũng đã được giải quyết dễ dàng.  
Trong lúc lĩnh ngộ năng lượng, Lục Lâm Thiên cũng chìm đắm vào bên trong loại trạng thái này.  
Trong Phi Linh môn, theo thời gian thi đấu giữa đệ tử thân truyền tuyển chọn ra hai mươi đệ tử thi đấu với đệ tử của các sơn môn lớn, cơ hồ tất cả đệ tử phù hợp điều kiện đều liều mạng ra sức tu luyện.  
Trong thiên địa không biết đây là nơi nào, nơi này là một sơn mạch bao la vô tận, bên trên có vô số cây cốt cao ngất bao phủ bàu trời tạo thành một bức tranh sơn thuy, giống như tiên cảnh.  
Giữa sơn mạch có một quảng trường nguy nga, một tòa tháp lớn sừng sững đứng trong không gian, cao vυ"t trong mây, giống như một cái trụ chống trời, khiến cho người ta có cảm giác nguy nga, đồ sộ, lại có khí tức cổ xưa, bàng bạc.  
- Ba năm lẻ ba tháng.

Lúc trước Bắc Cung Ngọc tiếp nhận truyền thừa cũng chỉ có thời gian hơn một năm mà thôi.  
Trước ngọn tháp lớn này có mấy đạo thân ảnh đứng đó, người đứng đầu khí thế mạnh mẽ, thân thể to lớn, trên người có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, mà người này chính là gia chủ Bắc Cung gia tộc hiện tại, Bắc Cung Kình Thương.  
Bên người Bắc Cung Kình Thương hiện tại còn có mấy lão giả, không có ai mà không phải là cường giả có khí tức bất phàm, tất cả mọi người đều yên tĩnh đứng đó, giống như hòa thành một thể trong không gian.

Đại hộ pháp Bắc Cung Nhất lúc trước tiến về Vân Dương Tông đón Lục Vô Song cũng có mặt ở đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui