Đỉnh Phong Thiên Hạ


- Tên thổ phỉ này lại muốn làm gì!  
Cảm giác được biến hóa này, Lục Lâm Thiên mơ hồ có chút bất an.

- Hưu!   
Chuyện mà hắn lo lắng thật sự xảy ra, kim sắc tiểu đao đột nhiên đánh xuống, tiểu tháp run rẩy lập tức bị chém thành mảnh nhỏ, hồn khí địa cấp thật dễ dàng bị đánh vỡ vụn.

Hô!  
Mảnh nhỏ khuếch tán, trên kim sắc tiểu đao tràn ra cỗ hấp lực thật lớn, mảnh nhỏ kim chúc bị phá nát đều bị kim sắc tiểu đao cắn nuốt, bộ dáng đầy vẻ hung hăng càn quấy quay về chỗ tiểu hồn anh.

- Tên thổ phỉ, thật phá sản a!  
Hào quang quanh thân Lục Lâm Thiên lập tức tiêu tán, toàn bộ mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt khiến cho hắn líu lưỡi sửng sốt, sau đó vô cùng bất đắc dĩ, một kiện hồn khí địa cấp rất tốt lại bị tên thổ phỉ kia chém một đao vỡ nát, thậm chí còn không thu được một mảnh vỡ.

Giá trị kiện hồn khí kia thật không tầm thường, lại bị hủy như vậy, Lục Lâm Thiên dù buồn bực nhưng cũng không có cách nào, hiện tại hắn vẫn chưa lay động được tiểu đao chút nào, cuối cùng chỉ có thể cười khổ, trong lòng chỉ đành mắng tên thổ phỉ kia vài câu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khi sắc trời gần sáng, Lục Lâm Thiên thở ra một hơi trọc khí, ánh mắt thâm thúy chẳng khác gì tinh tú trên bầu trời.

- Nên đi ra ngoài rồi!  
Tâm thần vừa động, Lục Lâm Thiên đã quay lại trong phòng, hào quang chợt lóe, Thiên Trụ giới chợt biến mất.

Bên ngoài đình viện có một quảng trường nhỏ, mọi người đều tụ tập nơi đây.

Lục Lâm Thiên nhìn Độc Cô Cảnh Văn, trong mắt tràn ngập quyến luyến.

- Lâm Thiên, muội phải đi rồi!  
Độc Cô Cảnh Văn không đành lòng rời đi, nhưng nàng nhất định phải trở về.


- Được, chờ ta có thời gian sẽ đi tìm muội!  
Lục Lâm Thiên nói.

- Tuy muội rất muốn huynh đi tìm muội, nhưng lại không hi vọng huynh đi, ít nhất thực lực bây giờ của huynh còn chưa đủ để đi.

Độc Cô Cảnh Văn nói.

- Bất kể như thế nào, có một ngày ta sẽ đi Độc Cô gia!  
Trong mắt Lục Lâm Thiên lộ vẻ kiên định.

- Có những lời này của huynh là đủ rồi!  
Độc Cô Cảnh Văn thản nhiên cười, nhào vào trong lòng Lục Lâm Thiên, khẽ nói:  
- Lâm Thiên, không bao lâu nữa sẽ phát sinh một đại sự, với thiên phú của huynh phải nhanh chóng đột phá Tôn cấp, sau đó mới có cơ hội tham dự, muội biết thân thể sư phụ huynh đang ở trên người huynh, trong thân thể đế giả có Đế Giả Chi Nguyên, đó là bảo vật, huynh nhất định phải đạt được.

Dứt lời nàng rời khỏi lòng Lục Lâm Thiên, thu liễm thần sắc, lộ ra khí chất cao quý như trước.

- Tiểu thư, chúng ta phải đi thôi!  
Linh lão chậm rãi đi tới, thản nhiên liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên, lập tức nói, dứt lời giữa không trung vang lên tiếng xé gió, vài đầu yêu thú khổng lồ xuất hiện.

Những yêu thú kia toàn thân trắng tuyết, quanh thân tản ra hàn băng khí, hai mắt đỏ đậm, tứ chi có móng vuốt sắc bén, chính là Hàn Băng Thiên Lang, Lục Lâm Thiên cũng từng gặp qua.

- Cảnh Văn tỷ, sau này đệ sẽ đi thăm tỷ!  
Tiểu Long cùng Lục Tâm Đồng tiến lên cáo biệt.

- Được, được, ta chờ các ngươi!  
Độc Cô Cảnh Văn nói:  
- Huynh phải thành thật một chút đó, Tiểu Long, giúp ta canh chừng lão đại của đệ!  
- Cảnh Văn tỷ, đệ sẽ nghe lời, nhưng lão đại thường xuyên khi dễ đệ thôi!  
Lục Lâm Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Long, tiểu tử này luôn quải ngược cánh tay ra ngoài, một lát phải thu thập hắn.

- Vậy đệ nói với Hồng Lăng đi!  
Độc Cô Cảnh Văn cười nói:  
- Lâm Thiên, muội đi đây!  
- Được!  
- Hi vọng lần sau gặp lại, chúng ta không cần xa rời nhau.

Độc Cô Cảnh Văn hôn lên má Lục Lâm Thiên, thân thể mềm mại vừa động, nhẹ nhàng nhảy lên lưng một đầu Hàn Băng Thiên Lang, tóc mai bay bay, dung nhan khí chất làm người xao xuyến.

Người Độc Cô gia cũng nhảy lên lưng yêu thú, không gian chớp lên, cửu trưởng lão tựa hồ đã khôi phục không ít, nhưng vẫn có vẻ uể oải, lần này thật sự trọng thương không nhẹ.

- Cửu trưởng lão, năm đó trên Vân Dương tông, ngươi nói nếu ngươi muốn gϊếŧ ta chẳng khác gì gϊếŧ chết một con kiến, hiện tại lời này ta nguyên vẹn trả lại, phong thủy luân lưu chuyển, đừng khinh thường thiếu niên, chư vị, tạm biệt!  
Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Sắc mặt cửu trưởng lão run rẩy lên, không biết là do thương thế quá nặng hay không lời nào phản bác, luôn nói không nên lời, nhưng ánh mắt âm hàn oán độc tới cực hạn.


- Lục Lâm Thiên, làm người nên thu liễm một chút tốt hơn!  
Một cường giả Độc Cô gia nhìn Lục Lâm Thiên nói.

- Được rồi, đi thôi!  
Linh lão lướt mắt nhìn Lục Lâm Thiên cùng Hắc Vũ, ánh mắt dừng lại trên người Tử Yên cùng Lam Thập Tam, sau đó phất tay rời đi.

- Hi vọng lần sau gặp mặt ta đã không cần sợ Độc Cô gia!  
Thân ảnh đã mơ hồ không còn nhìn thấy, mãi tới khi hoàn toàn biến mất, Lục Lâm Thiên mới quay người lại.

- Thật nhiều yêu thú!  
- Hình như đều là yêu thú cao giai, đều là cường giả a!  
Không ít người trong trấn nhỏ đều kinh ngạc, không biết từ lúc nào mọi người đã đổ xô ra ngã tư đường.

- Lục chưởng môn, có được hồng nhan như vậy không biết làm cho bao nhiêu người hâm mộ.

Một thân ảnh xinh đẹp đi tới bên cạnh Lục Lâm Thiên.

- Tử Yên cô nương cũng đừng trêu ghẹo ta!  
Lục Lâm Thiên cười nói.

- Lục chưởng môn, chúng ta cũng phải đi rồi, có vài chuyện cần nói với Lục chưởng môn, phỏng chừng gần đây ngài luôn ở Đông Hải nên chưa biết.

Tử Yên nói.

- Chẳng lẽ chuyện ở Cổ Vực hay đại lục Linh Vũ?  
Trong lòng Lục Lâm Thiên trầm xuống.

Tử Yên khẽ gật đầu, một lát sau mọi người đã vào một đình viện yên tĩnh.

- Lục chưởng môn, việc này theo đạo lý mà nói không nên nói ra, Lục chưởng môn cũng biết quy củ của Thiên Địa các, mà bây giờ ta chỉ là dùng thân phận cá nhân nói ra, không quan hệ tới quy củ Thiên Địa các.

Trong phòng chỉ có Lục Lâm Thiên cùng Tử Yên.


- Vậy ta đa tạ Tử Yên cô nương trước!  
Lục Lâm Thiên nói.

- Lục chưởng môn, mấy tháng nay Cổ Vực xảy ra không ít đại sự, địa bàn của Phi Linh môn đã bị Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo cùng Hóa Vũ tông chiếm đoạt không ít, song phương giao chiến rất nhiều lần, cả hai bên đều có tổn thương, tuy Phi Linh môn thiệt thòi nhưng nhờ có Đông Vô Mệnh dùng độc vật tương trợ, ngoài ra còn có linh thú yêu thú, cũng không tổn hại quá lớn, mặc dù Linh Thiên môn cũng giúp đỡ nhưng lại bị Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông cùng Hắc Sát giáo cầm chân, không thể xuất quân.

Tử Yên nói.

- Đáng chết!  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, hỏi:  
- Tử Yên cô nương, tình huống tới mức độ nào?  
- Khi ta tới Đông Hải, căn cứ tin tức mà Thiên Địa các có được, song phương còn trong khống chế, Phi Linh môn một mực lui nhường, cũng không phản kích đại quy mô.

Tử Yên nói.

Lục Lâm Thiên nhíu mày, tình huống như vậy hẳn mọi người đang chờ đợi hắn trở về.

- Có vẻ kinh sợ còn chưa đủ a!  
Lục Lâm Thiên trầm giọng nói.

Đôi mắt Tử Yên vừa chuyển, nói:  
- Lục chưởng môn, mấy tháng trước Thiên Địa các nhận được một nhiệm vụ, chính là đánh chết Phi Linh môn Kim đường Lục Tiểu Bạch, Lưu Nhất Thủ cùng Hoàng Đan trưởng lão.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui