Chung quanh Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ, điện mang không ngừng lóe lên.
Nhưng lúc này điện mang chung nó lúc này trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, không làm tổn hại tới Lục Lâm Thiên một chút nào.
Lúc thân hình khổng lồ của Bôn Lôi Thiên Hổ nổ tung, máu tươi bắn ra tứ phía.
Bao phủ khắp người Lục Lâm Thiên, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, một đám lớn máu tươi bị Lục Lâm Thiên thu vào trong mấy bình ngọc lớn.
Trong không gian tràn ngập điện mang, toàn bộ sân rộng được từng đạo lôi điện to như cánh tay bao phủ.
Không gian bị nghiền nát, gợn sóng trong không gian không ngừng lan tràn về phía xa.
Một màn hỗn loạn này khiến cho tầm nhìn của mọi người lên không trung có chút không rõ.
Năng lượng điện mang như thực chất không ngừng lưu chuyển, ba động điên cuồng.
Không gian to lớn dưới điện mang đầy rẫy lúc này trở nên vặn vẹo.
Bôn Lôi Thiên Hổ bạo tạc, uy lực đã tới cấp độ vô cùng đáng sợ.
Không gian hỗn loạn thế này, cho dù là cường giả Tôn cấp cũng không thể nhìn thấy rõ bên trong.
Mà khi kình khí tiêu tán, một thân ảnh xuất hiện trong bầu trời, lúc này không ít ánh mắt tức thì ngây dại.
Trên bầu trời, một đạo thân ảnh toàn thân được bao phủ bởi một tầng áo giáp bằng lân phiến, bên trên có quang mang không ngừng quanh quẩn, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Đây chính là Lục Lâm Thiên không tổn hao một chút nào.
Lục Lâm Thiên lăng không mà đứng, khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười vui vẻ.
Trong mi tâm có một đồ án hình hổ màu trắng, đồ án này nhìn vô cùng sống động, có vẻ cực kỳ quỷ dị và hung hãn.
Ngay sau đó đồ án này thu liễm, ẩn giấu ở trong mi tâm.
Nếu như không nhìn cẩn thận mà nói, căn bản khó có thể nhìn ra, bởi vì đồ án này cũng không có một chút dao động khí tức nào.
Thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ bát giai hậu kỳ đỉnh phong, bảo vật như vậy khiến cho Lục Lâm Thiên tuyệt đối thỏa mãn.
Thu hoạch dọc đường đi cũng không ít.
Lúc này Lục Lâm Thiên vô cùng chờ mong, không biết sau khi hắn thi triển Bôn Lôi Thiên Hổ này uy lực sẽ đạt tới bước nào.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên không có việc gì, năng lượng hủy thiên diệt địa kia cũng không đưa hắn vào chỗ chết, tất cả các cường giả Tôn cấp đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.
– Đáng tiếc, đây là thú hồn bát giai hậu kỳ a.
– Đúng vậy, nếu như nhận được đầu thú hồn này, quả thực chính là trọng bảo nha.
Không ít người thấp giọng than thở.
Sợ rằng thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ bát giai hậu kỳ đỉnh này cũng đã bị hủy.
Trong năng lượng bạo tạc vừa rồi khiến cho không gian cũng bị phá hủy.
Thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ kia quả thực vô cùng cường hãn, không ngờ lại có thể đánh chết mấy cường giả Tôn cấp, người bị thương nặng, nhẹ không ít.
Tất cả mọi người còn chưa kịp hoàn hồn trở lại.
– Mau nhìn, cánh tay của Lục Lâm Thiên kia không ngờ lại không bị làm sao.
Cũng không biết là ai nói câu này, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía canh tay trái của Lục Lâm Thiên.
Chỉ thấy lúc này cánh tay của hắn đã lành lặn, đâu giống như bộ dáng bị đứt tay vừa rồi.
Cánh tay bị đứt, trước mặt cường giả Linh Tôn muốn nối lại cũng không phải là chuyện gì khó, muốn khôi phục cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Nhưng mà coi như có cường giả Linh Tôn hỗ trợ, ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.
Nhưng giờ mọi người nhìn kỹ về phía tay trái lành lặn của Lục Lâm Thiên, vừa rồi không ít người nhìn thấy Lục Lâm Thiên trực tiếp đem cánh tay trái gắn lại, điều này quả thực quá mức chấn động.
Tiểu tử này chẳng lẽ là yêu nghiệt, hoặc là có một loại bí pháp kinh khủng nào đó.
– Sao có khả năng? Chuyện này không có khả năng.
Trong đám người, lúc này người kinh ngạc nhất chính là Không Nhận Tôn giả.
Vốn hắn vẫn đang còn chế giễu Lục Lâm Thiên, thế nhưng lập tức chuyển thành trợn mắt há hốc mồm.
Vốn trong lòng hắn bởi vì Lục Lâm Thiên bị cụt tay mà âm thầm cảm thấy sảng khoái, hiện tại lúc này có sảng khoái cũng không sảng khoái được.
Sưu…
Lục Lâm Thiên đi về tới bên cạnh đám người Thiên Thủ Quỷ Tôn, Bàn Hủy, Bàn Vân.
– Chưởng môn, người không có việc gì sao?
Thiên Thủ Quỷ Tôn nhìn chăm chú vào cánh tay lành lặn của Lục Lâm Thiên, cái miệng kinh ngạc hiện tại có thể nhét vừa quả trứng gà.
– Không có việc gì, một chút tổn thương nhỏ mà thôi.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói, cánh tay trái khẽ lắc, có Bất Diệt Huyền Thể, những thương thế kiểu như vậy cũng không phải vấn đề quá lớn với hắn.
– Không Nhận Tôn giả, ngươi quả thực cũng vô sỉ a.
Âm thầm phong tỏa không gian khiến ta không thể chạy thoát, bút sổ sách này ngươi muốn ta tính sao với ngươi đây?
Lục Lâm Thiên xoay người lại, ánh mắt trầm xuống, một cỗ hàn ý lạnh lẽo bao phủ trên người Không Nhận Tôn giả.
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, chúng cường giả chung quanh liền nhìn về phía Không Nhận Tôn giả, có một ít người kỳ thực lúc trước cũng đã hoài nghi.
Không gian ba động giấu được người bình thường chứ không giấu được bọn họ.
– Tiểu tử, ngươi đừng ngậm máu phun người, thực lực của mình không đủ, không nên đổ bừa cho ta.
Không Nhận Tôn giả sửng sốt, ánh mắt không ngừng lóe lên bất định, căm tức nhìn về phía Lục Lâm Thiên, dường như đuối lý vậy.
Thế nhưng bên trong sự giận dữ này cũng hiện lên sự lo lắng.
– Ngươi khẩn trương cái gì, yên tân đi, bản công tử hiện tại lười tìm ngươi tính sổ.
Nhưng mà ngươi cũng trốn không thoát đâu.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt liếc nhìn Không Nhận Tôn giả, người này xuất thủ với hắn đương nhiên hắn không thể buông tha.
Nhưng bây giờ Lục Lâm Thiên cũng không có dự định động thủ, từ âm thanh của cường giả viễn cổ lưu lại sâu trong thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ bát giai hậu kỳ đỉnh phong kia, Lục Thiếu Du biết được nơi này có hai kiện bảo vật.
Ngay cả thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ bát giai đỉnh phong trong mắt cường giả viễn cổ này cũng không là gì.
Thứ có thể được cường giả viễn cổ kia gọi là bảo vật, vậy có thể thấy được nó quan trọng ra sao.
Cho nên hiện tại Lục Lâm Thiên cũng không định động thủ với Không Nhận Tôn giả.
Điều quan trọng chính là tầm bảo, đối phó với Không Nhận Tôn giả này hắn muốn đối phó bao giờ cũng được.
– Hừ.
Nhìn Lục Lâm Thiên, Không Nhận Tôn giả hừ lạnh một tiếng.
Đường đường là Vũ Tôn tam trọng không ngờ lại bị một Vũ Vương uy hϊếp.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, đối với tên Vũ Vương này tuy rằng bản thân có tu vi Vũ Tôn tam trọng hắn lại không biết nên làm gì, không ngờ trong lòng lại có chút e ngại.
– Bôn Lôi Thiên Hổ vì sao lại đột nhiên nổ tung? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ân oán của Lục Lâm Thiên và Khôn Dương đảo tất cả mọi người đều biết cho nên cũng không có ai hiếu kỳ.
Đám người ở đây tuyệt đối được coi là cáo già, đương nhiên cũng biết lý do mà hai người Lục Lâm Thiên không động thủ.
Lúc này mọi người lập tức nhìn về phía trước.
– Bôn Lôi Thiên Hổ đã bị diệt, có thể đi vào tầm bảo được rồi.
Bên ngoài, mọi người nhìn thấy Bôn Lôi Thiên Hổ bị hủy, chân khí, linh lực trên người bạo phát, trong nháy mắt lao thẳng về phía trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...