Tử Yên lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía đám người Khôn Dương đảo.
Trên dung nhan tuyệt mỹ kia lúc này mơ hồ hiện lên vẻ lạnh lùng uy nghiêm.
Cho dù đứng ở trước mặt Không Nhận Tôn giả nhưng nàng không có chút sợ hãi, né tránh nào.
Lục Lâm Thiên quay đầu lại, người của Thiên Địa các tới cũng đã sớm bị Lục Lâm Thiên phát hiện ra.
Lục Thiếu Du nhìn người của Thiên Địa các rồi gật đầu, cũng coi như chào hỏi một phen.
– Hay cho một Thiên Địa các.
Không Nhận Tôn giả nhìn mọi người, tuy rằng trong lòng tức giận ngập trời thế nhưng lý trí lại cho hắn biết, hiện tại hắn đã không thể làm gì được Lục Lâm Thiên trước mặt.
Huống chi lại thêm đám người Thiên Địa các, nếu như động thủ thì người của Khôn Dương đảo sẽ tử thương vô số.
Mặt mũi ngày hôm nay đã mất, đảo chủ Khôn Dương đảo bị người khác dùng một chiêu đánh chết, mặt mũi của toàn bộ Khôn Dương đảo không còn một chút nào.
– Xảy ra chuyện gì vậy? Không ngờ lại vô cùng náo nhiệt a.
Trên sân rộng có mấy đạo thân ảnh giống như lưu quang xuất hiện trên không trung.
Phía trước chính là Phiên Hải Vương Lạc Kiến Hồng, trên người tỏa ra một cỗ khí tức bức nhân, thân hình giống như một đầu ác điểu đáp xuống sân rộng.
Trong đôi mắt kia bắn ra tinh quang giống như lợi kiếm liếc nhìn đám người trong sân rộng.
Cuối cùng ánh mắt nhìn vào trên người Lục Lâm Thiên.
Bên người Lạc Kiến Hồng còn có hai vị cường giả Tôn cấp là Vạn Linh Tôn giả và Thiên Kiếm Tôn giả.
– Hừ.
Nhìn thấy Phiên Hải Vương Lạc Kiến Hồng xuất hiện, Không Nhận Tôn giả lập tức hừ lạnh một tiếng.
Hắn biết, quan hệ của Lục Lâm Thiên và Nhật Sát các này không tồi, nếu như động thủ sợ rằng Nhật Sát các tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
– Lạc lão ca, cũng không có gì, chỉ đánh chết một Dương Tề Thuyên mà thôi.
Khôn Dương đảo đang định không bỏ qua chuyện này a.
– Dương Tề Thuyên chết? Là ai gϊếŧ?
Lạc Kiến Hồng ngẩn người, từ phía xa nghe thấy động tĩnh kinh người này thế nhưng hắn thật không ngờ, Dương Tề Thuyên lại bị đánh chết.
– Dương Tề Thuyên kia tự mình muốn chết cho nên tiểu đệ cũng chỉ đành xuất thủ đánh chết người này.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt cười nói.
Thân thể từ bên trên không trung nhảy xuống sân rộng.
– Lục lão đệ, ngươi đánh chết Dương Tề Thuyên sao?
Lạc Kiến Hồng trợn mắt, thực lực của Dương Tề Thuyên hắn cũng biết, sợ rằng một khi chân chính động thủ thì ngay cả Vũ Tôn nhất trọng muốn đánh chết cũng không dễ.
Thế nhưng Lục Lâm Thiên lại có thể đánh chết người này khiến cho Lạc Kiến Hồng vô cùng chấn động.
Quan trọng hơn là, tiểu tử Lục Lâm Thiên này sợ rằng lần này đã chọc phải tổ kiến, đánh chết Dương Tề Thuyên, Khôn Dương đảo vì mặt mũi sợ rằng sẽ không chết không ngớt với Lục Thiếu Du.
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, Thiên Kiếm Tôn giả, Vạn Linh Tôn giả cũng trợn mắt nhìn vào Lục Lâm Thiên.
Ánh mắt đã không giống với khi trước.
Sau đó ánh mắt lại nhìn vào hai người Bàn Hủy, Bàn Vân, khí tức trên người hai người này trong lúc vô hình khiến cho bọn họ có chút kiêng kỵ.
– Yêu thú bát giai sơ kỳ.
Khí tức Bàn Vân, Bàn Hủy lộ ra ngoài, đám người Thiên Kiếm Tôn giả chỉ trong nháy mắt đã nhận ra thực lực cùng thân phận của hai người.
Hai đầu yêu thú bát giai sơ kỳ, thực lực không cần phải nói cũng biết.
Cỗ khí tức trên người hai đầu yêu thú này cũng không giống như yêu thú vừa mới đột phá.
Người của Thiên Địa các và Nhật Sát các lục tục đi tới.
Đám người vây xem chung quanh sân rộng lúc này cũng biết Khôn Dương đảo ngày hôm nay sợ rằng không thể lấy lại mặt mũi.
Đảo chủ bị người ta dùng một chiêu đánh chết, mặt mũi này sợ rằng muốn tìm lại cũng khó.
Không Nhận Tôn giả lui xuống, ánh mắt như bốc hỏa nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Thế nhưng rõ ràng lúc này hắn đã bất lực, cơn tức giận trong người hóa thành hận ý, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Thấy vẻ mặt Không Nhận Tôn giả, Lạc Kiến Hồng cũng biết lời của Lục Lâm Thiên là sự thực.
Trong lòng không khỏi cảm thán rồi cười khổ một tiếng.
– Huyễn Ảnh Thanh Vũ nhất định phải đoạt lấy.
Đến lúc đó hạ thủ cũng không muộn.
Trong góc, một đạo thân ảnh lẩm bẩm nói.
Khí tức của người này thu liễm cho nên ở bên trong đám người cũng không có ai chú ý tới hắn.
Sau khi hàn huyên vài câu với người của Thiên Địa các và Nhật Sát các, Lục Lâm Thiên chậm rãi tiến tới trước mặt hạp cốc lớn phía trước.
Trong hạp cốc khổng lồ này không gian ngày càng mông lung.
Không gian mông lung này cũng không giống như là bị sương mù bao phủ, mà là không gian mông lung trước khi giông tố đến.
Một cỗ khí tức bàng bạc, thê lương mang theo sát khí từ trong đó tràn ra khiến cho từ sâu trong linh hồn chúng cường giả không khỏi lạnh lẽo, giống như ở bên trong có một đầu mãnh thú viễn cổ tồn tại vậy.
– Đây rốt cuộc là nơi nào, sợ rằng nơi này không bình thường chút nào.
Lạc Kiến Hồng ngẩng đầu nhìn vào hạp cốc cực lớn trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đám người Tử Yên, Lam Thập Tam lúc này cũng không khỏi nhìn vào hạp cốc cực lớn kia, ánh mắt không ngừng lóe lên bất định.
– Đây hình như là nơi tiến vào duy nhất.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, từ trên lộ tuyến của địa đồ mà suy đoán, hạp cốc này có lẽ là nơi tiến vào duy nhất.
– Có nên đi vào hay không…
Lục Lâm Thiên không ngừng phân vân, có lẽ hiện tại những người thông minh có mặt ở đây tuyệt đối sẽ không tùy ý xông loạn.
Thế nhưng nơi này chỉ có một lối đi vào, chắn chắn phải đi qua qua hạp cốc này.
– Cứ chờ một chút vậy.
Lục Lâm Thiên âm thầm suy nghĩ.
Từ khí tức bên trong hạp cốc mà đồ cổ, Lục Lâm Thiên dám chắc nơi này tuyệt đối không đơn giản, nói không chừng còn không ít thứ tốt.
Mọi người đều cùng đợi, phong ba đánh chết Thiên Dương Vương khiến cho mọi người triệt để nhớ kỹ cái tên Lục Lâm Thiên.
Cũng làm mọi người nhớ kỹ thực lực của Lục Lâm Thiên, cũng không còn ai cho rằng Lục Thiếu Du là người dựa vào sự bảo vệ của Vân Dương Tông và Linh Thiên môn mới có thể lăn lộn được cho tới bây giờ.
Thực lực như vậy, đủ để chứng minh tất cả.
Phong ba lắng xuống, dù sao lúc này tất cả mọi người đều đang chú ý tới hạp cốc thần bí này.
Không ít người đều đang tính toán, cũng không có ai dám là kẻ đi vào trước tiên.
Đám người Lục Lâm Thiên, Tử Yên, Lạc Kiến Hồng, Thiên Ưng công tử cũng chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi.
Những người này ở cũng một chỗ cũng không có kẻ nào đui mù dám tiến tơi trêu chọc.
Ngược lại, những người ở giữa đội hình này sẽ tự động tách ra, rất sợ trêu vào Lục Lâm Thiên.
Ngày thứ hai, Quân Lâm Hàn của Tiêu Dao Bang và Ngân Đao Tôn giả trong bang cũng đi tới sân rộng.
Trong Tiêu Dao bang có mấy người y phục chật vật, dường như dọc đường đi cũng không quá thuận lợi.
Mấy canh giờ sau, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương cùng đám người Hàn Ngọc Tôn giả của Thánh Linh cốc lần nữa chạy tới, phía sau còn có không ít người.
Vốn nhân số trên sân rộng lúc đám người Lục Lâm Thiên đi tới chỉ có gần ngàn người, lúc này đã tăng lên hơn ba nghìn, gần bốn nghìn người.
Theo thời gian trôi qua, người tới càng lúc càng nhiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...