– Ngươi cũng đừng thất vọng, Họa Địa Vi Lao này ngươi không học được bởi vì có liên quan tới thiên phú ủa ta.
Thế nhưng ta có thể đem một chút tâm đắc nói cho ngươi.
Về phần ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải nhìn vào thiên phú của ngươi rồi.
Hắc Vũ nói:- Họa Địa Vi Lao của ta dùng thiên phú không gian lực của bản thân ta lại thêm năng lượng trong thiên địa phong tỏa không gian.
Khác với không gian thuộc tính của người khác ở chỗ ta đem năng lượng thiên địa dung hợp vào bên trong.
Cho nên người bị nhốt ở bên trong Họa Địa Vi Lao của ta vô luận phản kháng thế nào đều giống như phản kháng lại thiên địa.
Đều không thể thoát ra.
Coi như là Ám Ma Pháp Tôn kia nếu như ta không dùng Họa Địa Vi Lao này muốn gϊếŧ hắn cũng không dễ.
– Không gian lực, dung hợp năng lượng thiên địa.
Lục Lâm Thiên nhíu mày lẩm bẩm nói.
– Không sai, không gian lực, phong tỏa không gian.
Thế nhưng uy lực cũng có mạnh có yếu, điều quan trọng nhất là ở chỗ thực lực cùng với lĩnh ngộ của bản thân.
Theo quan sát của ta, sự lĩnh ngộ của ngươi đối với năng lượng thuộc tính cũng không tồi, Vũ Vương lục trọng đã có thể thi triển vô số vũ kỹ Địa cấp đủ để chứng minh trên phương diện lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính không kém.
Ngươi có thể nghĩ một chút biện pháp trên năng lượng thuộc tính một phen, suy nghĩ nhiều một chút, có lẽ sẽ có biện pháp.
Hắc Vũ cười nói.
Lục Lâm Thiên giật mình, thực lực của hắn hiện tại không ngờ Hắc Vũ chỉ cần liếc mắt đã nhìn rõ.
Vốn bản thân hắn cho rằng không gian thuộc tính thổ của mình đã rất không tồi, uy lực bất phàm rồi.
Thế nhưng nhìn thấy Họa Địa Vi Lao của Hắc Vũ thì Lục Lâm Thiên mới nghĩ tới, nếu có thể đem không gian thuộc tính thổ của hắn lĩnh ngộ tới giai đoạn như Họa Địa Vi Lao của Hắc Vũ, sau này không gian thuộc tính này sẽ có không ít tác dụng với hắn.
– Nhớ kỹ, dựa vào bản thân lĩnh ngộ mới là vương đạo, được người khác dạy, ngươi không thể lĩnh ngộ tới áo nghĩa chân chính.
Cuối cùng chỉ biết bắt chước người khác mà thôi.
Coi như có chút thành tựu thì cũng khó có được thành tựu lớn.
Hắc Vũ nói xong nhìn Lục Lâm Thiên nói:
– Nếu như ta đoán không sai, trên phương diện tu luyện chủ nhân không dạy dỗ qua ngươi cái gì, cũng không dạy ngươi cái gì.
– Hắc Vũ thúc, sao thúc biết được?
Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi.
Sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn quả thực đã đem Thiên Linh Lục giao cho hắn, sau đó hoàn toàn buông tay mặc kệ.
Căn bản không dạy dỗ qua cái gì, đây quả thực chính là buông thả a.
Lại nói, hiện tại Lục Lâm Thiên cũng có cảm giác Nam thúc cũng như vậy.
Sau khi Nam thúc dạy dỗ hắn bước vào trên con đường tu luyện lập tức mặc kệ, không quan tâm tới hắn, cũng buông thả như vậy.
– Một sư phụ tốt không phải lúc nào cũng kè kè dạy dỗ đệ tử của mình.
Trừ phi ngươi chỉ là một kẻ bình thường, tài trí bình thường thì mới cần giáo dục.
Chỉ có dựa vào bản thân lĩnh ngộ và rèn luyện thì mới có thể bước càng xa trên con đường cường giả.
Giống như là vẽ một bức tranh vậy.
Ngươi nhìn bức tranh khác rồi vẽ lại, cho dù vẽ giống như đúc thế nhưng vĩnh viễn chỉ có vẻ ngoài mà không có thần hồn.
Mà chỉ có bản thân ngươi tự mình lĩnh ngộ ra, tạo ra một bức tranh của riêng bản thân ngươi thì mới có thể coi là trò giỏi hơn thầy, có thể tiến xa được hơn nữa.
Ngươi có hiểu không?
Hắc Vũ nhìn Lục Lâm Thiên nói.
– Đạ tạ Hắc Vũ thúc chỉ điểm.
Lục Lâm Thiên nghe vậy, mỗi một câu một chữ lọt vào trong tai đều cực kỳ chấn động.
Hắn lập tức đứng dậy thi lễ với Hắc Vũ.
Nói chuyện một phen khiến cho hắn thu được không ít chỗ tốt.
Rốt cuộc lúc này hắn cũng biết sư phụ và Nam thúc khổ tâm vì hắn ra sao.
– Trẻ nhỏ dễ dạy.
Chủ nhân đã thu một đệ tử tốt.
Hắc Vũ mỉm cười, trường sam trên người run lên nói:
– Chủ nhân có lẽ cũng không đưa cho ngươi một bộ vũ kỹ, linh kỹ gì đúng không?
– Bẩm Hắc Vũ thúc, trên người sư phụ quả thực cũng không có cái gì.
Lục Lâm Thiên vô cùng bất đắc dĩ, từ đầu tới bây giờ sư phụ chỉ có hắn một bộ linh kỹ Huyền cấp sơ giai, sư phụ không ngờ lại nghèo như vậy.
Lúc sinh tiền là một cường giả Linh Tôn cửu trọng đỉnh phong, có lẽ cũng được coi là đỉnh phong trong đỉnh phong a.
– Sao có khả năng? Ngươi bị lừa rồi.
Hắc Vũ mỉm cười nói:
– Trên người chủ nhân không có vũ kỹ, linh kỹ Thiên cấp.
Thế nhưng cũng có không ít vũ kỹ, linh kỹ Địa cấp.
Có lẽ chủ nhân cố ý không đưa cho ngươi mà thôi.
Khi trước chủ nhân cũng tự mình sáng tạo ra không ít linh kỹ, vũ kỹ.
– Cái gì.
Lục Lâm Thiên sửng sốt, hắn đi khắp nơi tìm linh kỹ, vũ kỹ, không ngờ sư phụ lại giấu hàng như vậy.
– Chủ nhân cũng vì nghĩ tốt cho ngươi.
Ngươi tu luyện vũ kỹ đẳng cấp cao tới đâu thì cũng là vũ kỹ của người khác.
Tu luyện tới mức tận cùng thì cũng không bằng người sáng tạo ra vũ kỹ.
Vì vậy vũ kỹ, linh kỹ hoàn toàn có thể tự mình sáng tạo ra.
Cố gắng lĩnh ngộ, suy nghĩ, đây mới là mục đích mà chủ nhân không đưa vũ kỹ, linh kỹ cho ngươi.
Sợ rằng ngươi sẽ quên lĩnh ngộ.
Hắc Vũ nói.
– Sáng tạo vũ kỹ, linh kỹ?
Sắc mặt Lục Lâm Thiên khẽ biến đổi, chuyện này quả thực hắn chưa từng nghĩ qua.
Sáng tạo vũ kỹ, linh kỹ, hiện tại hắn muốn phục chế linh kỹ, vũ kỹ vô cùng dễ dàng.
Thế nhưng sáng tạo quả thực còn chưa nghĩ tới.
– Vũ kỹ, linh kỹ đều là của kẻ khác sáng tạo ra.
Vũ kỹ linh kỹ bản thân tự sáng tạo mới là thứ thích hợp nhất với mình.
Sáng tạo vũ kỹ cũng khiến cho ngươi lĩnh ngộ thiên địa lực tới trình độ nhất định nào đó.
Hắc Vũ lại nói.
– Đệ tử thụ giáo.
Lục Lâm Thiên nói, ngày hôm nay hắn thu hoạch tương đối lớn.
– Nhẫn trữ vật của Ám Ma Pháp Tôn giao cho ngươi, ta đã xem xét qua, bên trong có một bộ Linh kỹ không tồi.
Bằng tu vi hiện tại của ngươi, không cần vội vã sáng tạo linh kỹ, vũ kỹ.
Trước tiên tu luyện một chút vũ kỹ, linh kỹ uy lực kha khá chút thì thích hợp hơn.
Hắc Vũ mỉm cười, đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Lục Lâm Thiên.
– Đa tạ Hắc Vũ thúc.
Lục Lâm Thiên tiếp nhận nhẫn trữ vật của Ám Ma Pháp Tôn do Hắc Vũ đánh chết.
Trong nhẫn trữ vật của Linh Tôn lục trọng thế nào cũng có một ít thứ tốt a.
– Nhanh chóng xử lý chuyện ở đây, sau đó mang ta đi gặp chủ nhân.
Hắc Vũ nói.
Lục Lâm Thiên gật đầu, chuyện của Thánh Linh giáo kỳ thực cũng không nhiều lắm.
Công việc trọng chấn Thánh Linh giáo có chút rườm rà mà thôi, có lẽ cần không ít thời gian.
Sau khi rời khỏi động đã là buổi chiều.
Trong đại điện cổ xưa của Thánh Linh bộ, Lục Lâm Thiên ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Tam đại Thiên Tôn ngồi hai bên, chỉ là ở vị trí Thiên Tôn Thánh Thú đã trống.
– Bái kiến giáo chủ.
Mọi người cung kính hành lễ, người có tư cách tiến vào đại điện này đều là người có tu vi đạt tới trưởng lão.
Tổng cộng có một trăm hai mươi chín người.
Cả đám đều là Linh Vương, Vũ Vương, còn có tổng cộng mười bốn Tôn lão hộ giáo của Tứ bộ và Tam đại Thiên Tôn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...