– Tập Hạo Nhiên, ta không để yên cho ngươi.
Tàng Thiên Báo cả giận nói một tiếng, trong tay ngưng tụ một đạo linh lực bàng bạc tinh luyện nhanh chóng đánh ra.
Phanh
Hai cỗ lực lượng va chạm, không gian liên tiếp xuất hiện những cái khe, thân hình Tàng Thiên Báo cũng lập tức bị đẩy lùi.
Trên phương diện thực lực, bản thân hắn còn không bằng Tập Hạo Nhiên.
Grao.
Rống.
Mất đi sự áp chế của Thánh Thú lệnh, tất cả yêu thú, linh thú tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong nháy mắt cả đám rời đi, một mảnh yêu thú, linh thú đông ngịt mang theo động tĩnh kinh người, đất trời rung chuyển lập tức biến mất không thấy.
Nhìn đám yêu thú tới cũng nhanh đi cũng nhanh này hơn vạn người phía dưới kinh hãi không nói lên được lời nào.
Chuyện ngày hôm nay bọn họ chứng kiến, chuyện sau so với chuyện trước còn kinh hãi hơn.
– Lão đại, một đám nghiệt súc tạp giao mà thôi.
Đệ đuổi hết đi rồi.
Tiểu Long thu hồi bàn thể, vỗ nhẹ hoàng bào trên người một chút.
Bàn tay nhỏ bé vén sợi tóc che trước mặt, dường như đối với nó chuyện này vô cùng nhỏ nhặt, trong mắt tràn ngập sự đắc ý cùng kiêu ngạo.
Thiên Sí Tuyết Sư và Quỳ Long Như Hoa cũng thu hồi bản thể, thân ảnh rơi xuống phía sau Tiểu Long.
Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tiểu Long, tiểu gia hỏa này càng lúc càng có một loại khí chất hoàng giả.
Ánh mắt của hơn vạn người lần nữa nhìn về phía Tiểu Long, ánh mắt lúc này đa không giống khi trước.
Nhớ tới uy áp ngập trời trên người Tiểu Long, trong lòng mọi người còn đang sợ hãi.
Về phần thân phận của Tiểu Long càng khiến cho chúng cường giả khϊếp sợ.
Phía sau đầu yêu thú kinh khủng này chính là chủng tộc khổng lồ, quả thực quá mức chấn động.
Giữa không trung, Thánh Vũ Thiên Tôn Nguyễn Thượng Hành, Thánh Linh Thiên Tôn Tiết Linh Phượng nhìn nhau, trong mắt lóe lên bất định, không biết trong lòng hai người suy nghĩ cái gì.
Thế nhưng có một điều không thể phủ nhận đó là trong lòng hai người hiện tại vô cùng khϊếp sợ.
– Tàng Thiên Báo, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
Thuần phục, ta còn có thể tha cho ngươi.
Bằng không sẽ dựa theo hình phạt phản giáo mà trừng phạt.
Trục xuất ngươi ra khỏi THánh Linh giáo, gϊếŧ không tha.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi, lần nữa nhìn vào trên người Tàng Thiên báo.
Tàng Thiên Báo nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt biến ảo, thật lâu không rời, ánh mắt này cực kỳ phức tạp.
Một lát sau hắn cười lớn:
– Ha ha ha ha…
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, Tàng Thiên Báo lạnh lùng cười nói:
– Gϊếŧ không tha? Nực cười.
Ta muốn đi ai có thể ngăn cản ta? Hơn nữa các ngươi cho rằng ta đã thua sao? Tiểu tử, đừng cho là ta không biết ngươi là ai.
Tiểu tử, từ khi ngươi lộ ra Linh vũ song tu, ta đã biết ngươi là ai rồi.
Linh Vũ song tu, Vũ giả ngũ hệ, bên người còn có một đầu yêu thú tạp long.
Vừa rồi lại thi triển thần khí, thần khí này có lẽ chính là Tử Lôi Huyền Đỉnh trong Huyền Thiên Bí cảnh.
Nếu như ta đoán không sai ngươi chính là chưởng môn Phi Linh môn – Lục Lâm Thiên, người gần đây bên ngoài hay nói tới nhất.
Ngươi đã là chưởng môn Phi Linh môn thì có tư cách gì làm giáo chủ Thánh Linh giáo.
Lời Tàng Thiên Báo nói khiến cho không ít người lập tức nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Người Thánh Linh giáo dù sao cũng chưa biết thân phận chính thức của vị giáo chủ này.
– Trong giáo quy Thánh Linh giáo còn chưa có quy định làm chưởng môn sơn môn khác thì không được làm giáo chủ.
Đối với việc Tàng Thiên Báo nhận ra thân phận của mình, Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Dù sao thân phận của hắn cũng không phải rất bí mật, rất nhiều người đều biết.
THế nhưng Thánh Linh giáo này mấy nghìn năm vẫn không đi ra bên ngoài, thế nhưng Tàng Thiên Báo lại biết được, điều này quả thực ngoài ý muốn.
– Bớt dùng miệng lưỡi đi, nói chung ngày hôm nay ngươi muốn ngồi lên chức vị giáo chủ, sợ rằng vô cùng khó khăn.
Tàng Thiên Báo lạnh lùng cười.
– Sợ rằng bằng thực lực của ngươi còn chưa đủ.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
– Một mình ta đương nhiên là không đủ.
Chỉ là sẽ có người thu thập ngươi.
Hơn nữa nghe nói, gần đây có rất nhiều người đang tìm ngươi.
Tàng Thiên Báo mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía đoàn người phía dưới rồi nói:
– Ám Ma Pháp Tôn, xem ra lần này chúng ta phải lập đại công rồi.
Tàng Thiên Báo nói xong, không ít người nhìn theo ánh mắt Tàng Thiên Báo xuống phía dưới.
Lúc này trong đệ từ Thánh Thú bộ có một đạo thân ảnh trong nháy mắt phóng lên cao.
Lục Lâm Thiên nhìn đạo thân ảnh kia tức thì trầm xuống.
Tàng Thiên Báo này không ngờ lại còn có thủ đoạn khác, lại cấu kết với người bên ngoài.
– Khặc khặc.
Không ngờ tới sau khi ta thu tin tức không được bao lâu lại gặp được chuyện này, xem ra vận khí của ta không tồi.
Đạo thân ảnh này từ phía dưới nhảy dựng lên rồi đáp xuống bên người Tàng Thiên Báo.
Thanh âm vừa dứt người này xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người.
Đây là một lão giả thấp bé thoạt nhìn chừng năm mươi tuổi, trên người mặc một bộ trường bào màu nâu, thân thể có chút mập mạp, thoạt nhìn càng thêm thấp bé.
Đại khái chỉ cao một thước sáu, dáp vẻ bình thường, là loại người đặt vào trong đám người liếc mắt không thể tìm ra.
– Ồ?
Mà người này xuất hiện khiến cho không ít đệ tử trong Thánh Linh giáo kinh ngạc.
Bởi vì người này đã ở trong THánh Linh giáo nhiều năm, đặc biệt là đệ tử Thánh Thú bộ hầu như vô cùng quen thuộc với người này.
Người này chính là một trong những chấp sự của Thánh Thú bộ, tu vi Linh Tướng, mà khí tức trên người lúc này lại thâm bất khả trắc, ngay cả giọng nói cũng không giống khi trước.
Trong giọng nói lão giả này hiện tại mang theo sự lạnh lẽo chứ không giống như bình thường ở trong Thánh Thú bộ.
– Linh Tôn, người này cũng là Linh Tôn.
Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn tới, khí tức của lão giả này thu liễm lại, thế nhưng người này xuất hiện vô hình trung khiến cho không trung hội tụ năng lượng thiên địa.
Người có thực lực mạnh một chút có thể nhìn thấy không gian quanh thân hắn hoàn toàn bị một vòng quang tráo trong suốt vô hình bao phủ, sát biên giới không gian có một cái khe không gian nhỏ bằng sợi tóc.
– Giáo chủ, người này sợ rằng đã đạt tới Linh Tôn lục trọng.
Lúc này thanh âm của Thánh Linh Thiên Tôn Tập Hạo Nhiên truyền vào trong tai Lục Lâm Thiên, thanh âm mang theo một tia kinh hãi.
Sắc mặt đám người Thánh Vũ Thiên Tôn, Thánh Pháp Thiên Tôn cùng đông đảo cường giả của THánh Linh giáo không ngừng biến hóa.
Dương Quá, Lục Tâm Đồng vẫn luôn đứng ở một bên, bên bọn họ vẫn luôn yên bình, hai người nhìn về phía lão giả năm mươi tuổi trên bầu trời, trên người lão giả này vô hình trung tỏa ra một cỗ khí tức khiến cho bọn họ ngưng trọng.
– Ngươi là người Linh Vũ giới sao?
Trong lòng Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi âm thầm kinh hãi, trên mặt không có biểu hiện gì.
Loại thủ đoạn có thể cài người này vào sợ rằng Nguyệt Long các cùng Tứ các Tứ đảo đều có, thế nhưng có thể phái ra người có thực lực như vậy, hẳn chỉ có Linh Vũ giới kia mới có thể làm được như thế này.
– Khặc khặc.
Coi như ngươi thông minh.
Có người nói Phó giới chủ tự mình xuất thủ thế nhưng lại có người cứu ngươi đi.
Hôm nay không ai cứu được ngươi nữa rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...