Tiểu Long, Dương Quá, Lục Tâm Đồng cùng Như Hoa đều lấy ra hộp ngọc, năng lượng cực kỳ khổng lồ, vừa mở nắp đã làm nhịp tim gia tốc.
– Đây là Chân Linh thánh quả sao, đúng là bảo vật, ăn vào hẳn đạt được không ít ưu đãi đi.
Lục Lâm Thiên nhất thời có chút kinh ngạc, bốn người ăn thánh quả, khoanh chân tu luyện.
Sau khi bốn người đã rơi vào trạng thái tu luyện, ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn qua Hốt Linh Vương cùng Vũ Vương thất trọng, hắn đặc biệt lưu hai người lại dùng để cắn nuốt gia tăng thực lực.
Cứ thế sau nửa canh giờ, vị Vũ Vương thất trọng kia đã biến thành một khối thây khô, thân hình hóa thành tro tàn rơi xuống không trung.
Cắn nuốt một Vũ Vương thất trọng đối với Lục Lâm Thiên không thành vấn đề, chân khí đủ cho hắn dung nạp hoàn toàn.
Bên trong một hải vực, nơi này có quần đảo liên miên, giữa không trung mỗi khi thủy triều rút xuống, sẽ xuất hiện ráng đỏ như lửa cháy, làm người ta nhìn thấy cũng giật mình.
Trên quần đảo, kiến trúc liên miên, trên một hòn đảo lớn nhất nằm trung tâm, một tòa cung điện to lớn sừng sững bên trong hải vực, nơi này không có chim chóc bay qua, yêu thú không dám tới gần.
Bên trong một thạch thất, Mộ Dung Lan Lan đang quỳ dưới đất, tựa hồ đang khẩn cầu gì đó.
Thật lâu sau trong thạch thất vang lên một giọng nữ già nua:
– Lan Lan, ngươi thật làm cho ta thất vọng, thân là đảo chủ Thiên Vân đảo, ngươi nên biết mình đại biểu cho điều gì, truyền ra ngoài mặt mũi Thiên Vân đảo làm sao tồn tại?
– Sư phụ, đều là lỗi của đệ tử!
Mộ Dung Lan Lan dập đầu nói.
– Nói cho ta biết, là ai?
Thanh âm già nua hỏi.
– Đệ tử không muốn nhắc lại, sư phụ không cần hỏi nữa, hết thảy đều là lỗi của đệ tử!
– Ngươi…
Thanh âm già nua bất đắc dĩ, lại nói:
– Bất kể như thế nào ngươi lập tức xử lý thai nhi trong bụng ngươi, việc này không thể truyền ra ngoài, ngươi nên biết quy củ của Thiên Vân đảo, đảo chủ không thể lập gia đình, đây là quy củ do tổ sư truyền xuống, người vi phạm, ngươi biết rõ hậu quả!
– Sư phụ, đây là cốt nhục của đệ tử, nó vô tội, cầu sư phụ thành toàn!
Mộ Dung Lan Lan khẩn cầu.
– Ngươi có biết mình đang làm gì hay không, ngươi là đệ tử đắc ý nhất của ta, ta đem chức đảo chủ truyền cho ngươi, nhưng ngươi làm ra việc như thế, thậm chí cha của đứa con trong bụng cũng không biết làm sao mà tới, ngươi làm vậy sao không cảm thấy có lỗi với ta, có lỗi với sự bồi dưỡng của Thiên Vân đảo!
Thanh âm già nua mang theo vẻ tức giận cùng bất đắc dĩ, lộ ra ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
– Cầu sư phụ thành toàn, đứa trẻ trong bụng là vô tội, sư phụ muốn trách phạt, đệ tử không một câu oán hận, chỉ cầu bảo vệ hài tử vô tội này, cầu sư phụ thương đệ tử, tha cho đứa nhỏ này đi!
Mộ Dung Lan Lan khẩn cầu.
– Ai…
Thật lâu sau trong thạch thất truyền ra tiếng thở dài.
Trong Đông Hải, cả Hỏa đảo ngày càng nóng rực, giữa không trung giống như có minh hỏa thiêu đốt, làm cho người ta có cảm giác như không gian đều biến thành vặn vẹo.
Trên hải vực mở mang, nước biển cuồn cuộn, sóng biển sôi trào, toàn bộ yêu thú trong nước đều vội vàng bỏ chạy, sinh vật bình thường trong biển đều bị phỏng mà chết, phạm vi vài vạn dặm hải vực đều biến thành biển chết, vô số thi thể sinh vật trong biển nổi lên, nước biển ngày càng nóng rực, cuối cùng sôi trào lên dữ dội.
Oanh long long!
Trong Hỏa đảo truyền ra tiếng nổ vang, tựa hồ núi lửa sắp phun trào, Thiên đảo cũng bị liên lụy, mặt đất nứt nẻ, khe nứt bắt đầu lan tràn như mạng nhện.
Trong khe nứt bắt đầu lan tràn năng lượng thiên địa bàng bạc khuếch tán.
– Không bình thường a!
Xa giữa không trung, Lạc Kiến Hồng nhìn chằm chằm xuống Hỏa đảo, sắc mặt không ngừng biến hóa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giữa không trung bình tĩnh vạn lý không mây, một đầu yêu thú màu trắng khổng lồ lướt qua, nhanh như chớp biến mất.
Hô!
Lục Lâm Thiên mở mắt, lúc này chân khí luyện hóa chỉ đạt được gần một nửa.
– Đan điền khí hải thật quá khổng lồ rồi!
Lục Lâm Thiên cười khổ nhủ thầm.
Hô!
Quanh thân Lục Tâm Đồng bắt đầu lan tràn hắc mang, không gian không ngừng dao động.
– Cần đột phá!
Trong lòng Lục Lâm Thiên vui vẻ, nha đầu này rốt cục lại đột phá, Chân Linh thánh quả thật sự không kém.
– Tuyết Sư, tìm nơi gần nhất đặt chân!
Lục Lâm Thiên thông tri Thiên Sí Tuyết Sư.
Sau một lát, trên một hòn đảo chừng ngàn thước, mọi người nhảy xuống, Lục Tâm Đồng lập tức tìm kiếm địa phương bằng phẳng chuẩn bị đột phá.
Ba người Dương Quá cũng tìm địa phương tiếp tục luyện hóa thánh quả.
– Tuyết Sư, ngươi cũng ăn Chân Linh thánh quả luyện hóa đi!
Lục Lâm Thiên lấy thánh quả đưa cho Thiên Sí Tuyết Sư.
– Chủ nhân, ta còn cần tiếp tục phi hành, sau này luyện hóa cũng không muộn!
Thiên Sí Tuyết Sư nói.
– Không sao, nơi này cách Vạn Đảo nhai không xa, còn có Phi Thiên Ngô Công ở đây.
Lục Lâm Thiên nói.
Nghe vậy Thiên Sí Tuyết Sư liền ăn thánh quả, lập tức đi sang một bên luyện hóa.
Lúc này Linh hồn Lục Lâm Thiên đủ sức bao phủ toàn bộ phạm vi hải đảo cùng hải vực, hết thảy không có gì dị thường, lúc này mới đưa mắt nhìn Hốt Linh Vương.
– Tới lượt ngươi!
Ước chừng một canh giờ sau Hốt Linh Vương đã biến thành một khối thây khô, Linh hỏa toát ra, lập tức hóa thành tro tàn.
Mà lúc này Lục Lâm Thiên đã bị Linh lực khổng lồ của Hốt Linh Vương trướng lên làm khuôn mặt đỏ bừng, Linh Vương tứ trọng cắn nuốt bát trọng, bởi vì Lục Lâm Thiên có Bất Diệt Huyền Thể mới dám điên cuồng như thế, nếu không đã sớm nổ tan xác mà chết.
– Luyện hóa!
Dặn dò Phi Thiên Ngô Công hộ pháp, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa năng lượng.
Sau một lát, quanh thân hắn tràn ngập bạch quang vô hình.
Một ngày sau, quanh thân Lục Tâm Đồng hình thành một không gian hắc mang, tựa hồ còn có độc khí quanh quẩn, chân khí đang dần dần kéo lên.
Chân khí ngày càng mạnh, sau một lát không gian dao động sản sinh dao động kịch liệt, chân khí thăng lên như chẻ tre, uy áp dần dần khuếch tán.
Phanh!
Một tiếng nổ trầm đυ.
c truyền tới, đồng thời hắc mang cuồn cuộn sôi trào, nháy mắt bao phủ cả không gian.
Đồng thời thiên địa năng lượng hội tụ vào trong thân thể Lục Tâm Đồng.
Chân khí cường hãn tới mức khủng bố, khiến Dương Quá, Lục Lâm Thiên, Như Hoa, Thiên Sí Tuyết Sư đều mở mắt, chỉ có Tiểu Long rơi vào cảnh giới không minh, không bị ngoại giới ảnh hưởng nên không hay biết.
Hắc mang dần dần co rút lại, một thân ảnh nhỏ xinh liền xuất hiện.
Hô!
Lục Tâm Đồng thở ra một hơi trọc khí, mở to mắt, tinh mang lóe ra, một lúc sau mới thu liễm trở lại.
– Cảm giác thế nào?
Lục Lâm Thiên mỉm cười hỏi, lúc này Lục Tâm Đồng đạt tới Linh Vương tứ trọng, thực lực tiến bộ không ít, dù gặp phải Không Linh Vương cũng có sức liều mạng.
– Năng lượng Chân Linh thánh quả thật không nhỏ, cảm giác còn chưa luyện hóa xong!
Lục Tâm Đồng nói.
– Tiếp tục luyện hóa đi, Tiểu Long tựa hồ cũng sắp đột phá, chờ Tiểu Long đột phá xong, chúng ta tiếp tục đi.
Lục Lâm Thiên nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...