Đỉnh Phong Thiên Hạ


Vũ Vương nhị trọng mặc một bộ khải giáp quỷ dị, giống như một tầng thịt giáp thật dày, cảm giác được động tĩnh sau lưng đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Hưu!  
Nhưng đúng ngay lúc này nơi phần eo hắn truyền tới đau đớn, thanh quang nháy mắt xuyên thấu qua eo, lướt ra khỏi bụng mang theo dịch thể phá nát, khi đồng tử hắn co rút lại lần cuối, hắn nhìn thấy thân hình mình bị Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực trực tiếp cắt vỡ.

– Người thứ mười một!  
Thanh âm thản nhiên vang lên, thân ảnh Lục Lâm Thiên lại xuất hiện bên cạnh ngũ trưởng lão.

– Ta liều mạng với ngươi!  
Ngũ trưởng lão tu vi Vũ Vương tứ trọng, tuyệt đối không phải kẻ yếu, cảm giác được dao động sau lưng lập tức xoay người lao về hướng Lục Lâm Thiên nhanh như chớp, chân khí bao trùm tràn ra, năng lượng hỏa hệ hội tụ nháy mắt hóa thành dải lụa hỏa diễm vỡ áp tràn tới chỗ Lục Lâm Thiên.

– Ngươi lấy cái gì liều mạng với ta!  
Không gian thổ hệ bao phủ, khi hỏa diễm tiến vào không gian, nhất thời tiêu tán hầu như không còn, một đạo trảo ấn cũng rơi lên người của hắn.

Phanh phanh!  

Không gian chia thành bốn năm mảnh, kình khí ngập trời, thân hình Vũ Vương tứ trọng hóa thành huyết vụ, hồn anh cũng không chạy thoát.

Ông ông!  
Khi ba người Âm Hồn Vương vây tới, Lục Lâm Thiên lại biến mất, ba người chỉ có thể chạy theo sau.

– Người thứ mười hai!  
Lại một Linh Vương nhị trọng bị Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực cắt vỡ, hồn anh bay về hướng ấn đường Lục Lâm Thiên, nhưng lại bị kim sắc tiểu đao cắn nuốt.

Trong tích tắc Lục Lâm Thiên đã đi tới trước người Vũ Vương ngũ trọng, khóe môi hiện tia cười lạnh làm trong lòng vị tứ trưởng lão run rẩy lên.

– Ta liều mạng với ngươi!  
Tứ trưởng lão không thể trốn tránh, cắn răng lấy ra kim sắc trường thương, mang theo thương mang phá không đâm thẳng vào ngực Lục Lâm Thiên.

– Phá!  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, tay phải vung ra hình thành không gian lốc xoáy, lập tức áp xuống trên thương mang đang đâm tới.

Xuy xuy!  
Thương mang đánh lên lốc xoáy, biến thành từng khúc nứt vụn sau đó biến mất, thương mang dài mấy chục thước đều biến mất trong lốc xoáy của Lục Lâm Thiên.

Sắc mặt tứ trưởng lão hoảng hốt, muốn rút lại trường thương nhưng đột nhiên phát hiện trường thương bị hấp xả kéo mạnh, căn bản không cách nào lay chuyển.

– Vũ Linh khí hoàng cấp nằm trong tay ngươi chỉ là lãng phí!  
Trảo ấn thu lại, trường thương run rẩy lập tức rời khỏi tay tứ trưởng lão bay vào trong trữ vật giới chỉ của hắn.

– Cẩn thận!  
Cự Sơn Vương quát lớn, thân ảnh nháy mắt truy thẳng tới.

Xuy!  

Cùng một thời gian Lục Lâm Thiên đã đi tới bên người tứ trưởng lão, mà tứ trưởng lão nháy mắt bị hắn bắt trong tay.

– Tiến lên thêm một bước, hắn sẽ chết thật khó xem!  
Lục Lâm Thiên lăng không đứng thẳng, trong tay bắt lấy tứ trưởng lão.

– Hỗn đản, ngươi mau thả người!  
Ba thân ảnh nháy mắt đã đi tới, đứng theo xu thế tam giác vây quanh Lục Lâm Thiên, nhìn thấy trong tay hắn có con tin cũng không dám tiến thêm một bước, sắc mặt vô cùng dữ tợn nhưng cũng không có biện pháp nào khác.

– Ha ha, vì sao ta phải thả người, vừa rồi các ngươi không phải thật hung hăng càn quấy sao, các ngươi sợ sao, người của Thiên Hạp đảo đều là phế vật không chịu nổi một kích!  
Lục Lâm Thiên cười gằn quát.

– Hô!  
Xa xa có không ít người vây xem, nhìn thấy một màn vừa rồi đều xôn xao.

Vào lúc này người của Nhật Sát các vô cùng kinh ngạc nói không nên lời, tổng cộng mười hai Linh Vương Vũ Vương không nghĩ tới lại bị người đồ sát chỉ nháy mắt, thực lực Lục Lâm Thiên lại khủng bố tới mức này.

Vẻ mặt Lạc Kiến Hồng không chút biến hóa, nhìn chằm chằm chiến trường, trong mắt chớp động quang mang, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.

Vào lúc này Vũ Suất Linh Suất Thiên Hạp đảo đều kinh hãi tới cực hạn, nhìn thấy các trưởng lão bị Lục Lâm Thiên đánh chết, ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên giống như nhìn sát thần, nhìn thấy ác mộng của Thiên Hạp đảo.


– Lão đại, thực lực lại tiến bộ a!  
Bốn người Tiểu Long đứng xa xa nhìn chằm chằm không trung, ánh mắt Tiểu Long xoay chuyển lộ ra ý cười.

– Lục Lâm Thiên, ngươi mau thả người, bằng không ngươi rơi vào trong tay bổn Vương, bổn Vương nhất định khiến ngươi sống không bằng chết, Thiên Hạp đảo cùng ngươi không chết không ngừng!  
Âm Hồn Vương nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt đỏ đậm, khuôn mặt dữ tợn, giận dữ tới cực hạn.

Lục Lâm Thiên lăng không đứng thẳng, tay phải bắt giữ tứ trưởng lão, toàn thân bao phủ trong Thanh Linh khải giáp, khóe môi hiện nụ cười thản nhiên.

– Thiên Hạp đảo của ngươi còn được mấy người mà dám nói cùng ta không chết không ngừng, Thiên Hạp đảo của ngươi còn chưa đủ tư cách!  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, sát khí lan tràn, nhiệt độ không gian như hạ thấp xuống.

– Lục Lâm Thiên, có bản lĩnh thả người, chúng ta tự mình một trận chiến!  
Âm Hồn Vương nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt tràn ngập tức giận.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui