Đỉnh Phong Thiên Hạ


Lúc này Lục Lâm Thiên lại có chút hiểu được tâm tình Lạc Kiến Hồng, mặc kệ hắn là ai, hắn là một người cha tốt, nếu là người cha tốt, không cần biết hắn là người thế nào cũng có thể kết giao.

Cho dù Nhật Sát các không cho Lục Lâm Thiên ưu đãi, Lục Lâm Thiên cũng sẽ giúp đỡ giảm bớt thống khổ cho Lạc Dĩnh, tận lực kéo dài tính mạng của nàng, theo hắn quan sát, năng lượng trong cơ thể Lạc Dĩnh đã vô cùng khủng bố, nếu hắn cắn nuốt, hắn cũng có thể đạt được không ít ưu đãi.

Những năm gần đây Lục Lâm Thiên đã cảm nhận được, mình luôn dựa vào Linh Thiên môn cùng Vân Dương Tông cũng không tốt, hiện tại người muốn đối phó mình thật không ít, mình gây thù hằn không thiếu, điều này cực kỳ bất lợi với Phi Linh môn, sau này nếu có những sơn môn có thể kết giao, vẫn tận lực kết minh mới tốt, dù sao có người bạn vẫn tốt hơn là thêm kẻ thù.

– Lạc cô nương, thời gian trị liệu có chút lâu dài, chỉ sợ phải dùng vài ngày, thậm chí càng lâu hơn, sẽ có thống khổ!  
Lục Lâm Thiên nói.

– Không sao, đã hai mươi mấy năm rồi, thống khổ gì chưa trải qua, đã thành thói quen.


Lạc Dĩnh mỉm cười nói.

– Vậy thì bắt đầu đi, mời Lạc cô nương cởi bỏ quần áo, nằm thẳng trên giường!  
Lục Lâm Thiên nói xong lấy ra dây lụa màu đen che mắt của mình.

Mặc dù thấy Lục Lâm Thiên đã che mắt lại, nhưng khuôn mặt Lạc Dĩnh vẫn đỏ bừng, lần đầu tiên cởϊ qυầи áo trước mặt nam nhân, nhịp tim nàng không ngừng gia tốc.

Lạc Dĩnh cởi xong quần áo, thân thể mềm mại khẩn trương run rẩy lên, nằm xuống giường khẽ nói:  
– Lục chưởng môn, ta chuẩn bị xong rồi!  
Lục Lâm Thiên thầm hít sâu vài hơi làm cho mình trầm tĩnh trở lại, thủ ấn kết xuất, chậm rãi vươn tay phải, trên lòng bàn tay hiện lên lốc xoáy chân khí, chân khí ẩn hiện trên đầu ngón tay, mang theo tử kim sắc, nhìn qua chẳng khác gì điện mang.

– Lạc cô nương, xin thứ cho tại hạ có chút vô lễ, sẽ có chút đau đớn, nhưng cố gắng nhẫn nhịn một chút là tốt rồi.

Điện mang đột nhiên rơi xuống huyệt khí hải của Lạc Dĩnh, nếu Lục Lâm Thiên không phải đang che mắt, hẳn đã bị thất thần.

Điện mang xâm nhập vào cơ thể Lạc Dĩnh, làn da của nàng chợt hiện lên lưu quang tử kim sắc, lưu quang di chuyển, một tiếng kêu rên từ trong miệng Lạc Dĩnh truyền ra, chân mày nàng cau chặt lại, tựa hồ cực kỳ đau đớn.

Ngay sau đó đầu ngón tay Lục Lâm Thiên không ngừng di động, điện mang lưu chuyển không ngừng xâm nhập vào cơ thể Lạc Dĩnh, sắc mặt Lục Lâm Thiên ngày càng ngưng trọng, giờ khắc này hắn không dám có chút khinh thường.


Tiên Thiên Đoạn Mạch Tuyệt Thể, gân mạch đứt từng khúc, vốn không cách nào chữa trị, nhưng Lục Lâm Thiên có biện pháp của mình, Tử Lôi Huyền Đỉnh mạnh mẽ vô cùng, không chỉ có Tử Kim Huyền Lôi dùng công kích, có chút thủ đoạn làm người ta không sao tưởng tượng được, theo tin tức truyền lại, bởi vì dùng Tử Kim Huyền Lôi rèn Bất Diệt Huyền Thể, nhưng trước đó phải đánh vỡ thân thể thành đoàn thịt nát nhưng vẫn sống lại, so sánh với Tiên Thiên Đoạn Mạch Tuyệt Thể càng thêm khủng bố.

Hiện tại Lục Lâm Thiên cần nhờ Tử Kim Huyền Lôi phụ trợ, tiếp nối đoạn mạch toàn thân của Lạc Dĩnh, người khác làm không được nhưng hắn có thể, bởi vì có được Tử Kim Huyền Lôi tương trợ.

Nhưng đây là một công trình cực lớn, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, Lục Lâm Thiên biết mình phải khống chế Tử Kim Huyền Lôi tới mức tinh vi nhất, nếu không sẽ thiêu cháy thân thể mềm mại trước mắt thành tro tàn, mà nếu làm quá nhẹ nhàng chỉ sợ sẽ không đạt hiệu quả.

Hai tay Lục Lâm Thiên không ngừng hạ xuống, Lạc Dĩnh cảm giác trong cơ thể mình có một cỗ năng lượng nóng cháy, muốn thiêu đốt nàng thành tro bụi, nhưng nhiệt độ kia chỉ dừng lại ở mức độ làm nàng đau đớn, chỉ điểm tới là dừng, không làm cho nàng bị tổn thương chút nào.

Xuy!  
Khi hai tay Lục Lâm Thiên rơi lên hai ngọn núi, Lạc Dĩnh vừa cảm thấy đau đớn vừa tê dại, làm nàng không nhịn được thốt lên tiếng rêи ɾỉ, khuôn mặt càng đỏ ửng, nhìn như mộng như ảo, chạm tới lòng người.

Hai cỗ lực lượng đang yên lặng trong cơ thể Lạc Dĩnh bị động tác của Lục Lâm Thiên làm bạo động, cảm giác được biến hóa, vẻ mặt hắn càng thêm ngưng trọng, tốc độ ngón tay di động càng lúc càng nhanh, điện mang bao phủ trên người Lạc Dĩnh.


Điện mang lưu chuyển, không ngừng phát ra tiếng vang, trong cơ thể Lạc Dĩnh hiện lên màu đỏ đậm, lực lượng cuồng bạo bắt đầu khởi động, hung hăng va chạm trong thân thể nàng.

– A…  
Lạc Dĩnh đau đớn hô lên thành tiếng, nàng không còn cách nào nhẫn nhịn được nữa.

– Cắn nuốt!  
Tay trái Lục Lâm Thiên hiện lên lốc xoáy chân khí, lập tức đặt lên bụng Lạc Dĩnh, vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, trực tiếp cắn nuốt hai cỗ lực lượng cuồng bạo trong cơ thể nàng, bởi vì Lạc Dĩnh đã dùng đan dược từ lúc ba tuổi, cấp bậc đan dược ngày càng cao, mãi tới hai năm vừa qua đã lên tới đan dược thất phẩm, cỗ năng lượng kia lớn thế nào liền có thể nghĩ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui