Đỉnh Phong Thiên Hạ


Một lát sau cơ thể Tiểu Long lại trướng to ra, vảy trên người nó càng rõ ràng hơn.

Từng miếng vảy tỏa ánh sáng vàng che đậy người Tiểu Long, khí thế càng đậm đặc.  
– Grao!  
– Grao grao!  
Trong sơn mạch xung quanh vọng lại tiếng gầm rống, như thể đáp lại.  
– Năm mươi thước, năm mươi lăm thước, sáu mươi thước, tám mươi thước…  
Chỉ chớp mắt cơ thể Lục Lâm Thiên dài tám mươi thước, đủ sức nuốt một con sói, khí thế càng lúc càng mạnh mẽ.

Thân hình Tiểu Long biến to, khí thế cũng dữ dội hơn.  
Muốn cường đại, phải luôn luôn trở lên mạnh hơn nữa.  
– Grao!  
Tiểu Long phát ra tiếng gầm như tiếng sấm vang vọng trên bầu trời, khí thế cường đại lúc này càng bạo lực khuếch tán.  
Các cây to trong sơn mạch lung lay theo tiếng rống, vô số lá cây rơi rụng tứ tán.

Trong tiếng gầm như chứa lực lượng to lớn nào đó.  
Trong chỗ Tam đoàn trưởng nghỉ ngơi, ba con Hắc Đầu Giác Trĩ chợt run cầm cập, quỳ rạp dưới đất.

Mọi người sớm cảm nhận khí thế cường đại khuếch tán giờ càng ngạc nhiên nhìn Hắc Đầu Giác Trĩ.  
– Khí thế mạnh quá, có chuyện gì xảy ra sao? Mọi người cẩn thận!  
Hoàng Kỳ Phàm hét to:  
– Có yêu thú cường đại tiến đến, mọi người chú ý!  
Thôi Hồn Độc Suất luôn nhắm mắt điều tức chợt biến sắc mặt:  
– Ủa?  

Mắt Thôi Hồn Độc Suất bắn ra tia sáng, giây lát biến mất tại chỗ.  
Thanh niên hoa phục biểu tình ngạc nhiên, mắt lóe tia khó hiểu, lao hướng phát ra hơi thở.  
Đám người khác thấy hai người đi thì do dự một chút rồi tò mò theo đuôi, bọn họ muốn biết là yêu thú gì phát ra khí thế cường đại như vậy.  
Trong một rừng cây, Thôi Hồn Độc Suất như hồn ma đáp xuống trước mặt Lục Lâm Thiên, mắt quét bốn phía nhưng không thấy gì.  
– Tiểu tử, ngươi ở đây làm gì? Có phát hiện cái gì không?  
Lục Lâm Thiên ngồi chồm hổm dưới đất, ngửa đầu nhìn Thôi Hồn Độc Suất:  
– Lão thúc, có thể tránh ra chút được không? Ta đang ‘đi’, thúc đứng bên cạnh thế này thì ta kẹt.  
Thôi Hồn Độc Suất cúi đầu nhìn Lục Lâm Thiên ngồi trên bãi cỏ, chổng mông trắng bóc, mùi hôi nồng nặc:  
– Khốn kiếp, ngươi đi kiểu gì mà hôi vậy?  
Vù vù vù!  
Một người đáp xuống bên cạnh Thôi Hồn Độc Suất, là thanh niên hoa phục tóc dài.

Đôi mắt sáng thấy nửa cái mông trắng kèm theo mùi hôi thối.  
Thanh niên hoa phục hét to:  
– A!  
Thanh niên hoa phục xoay người đi, nói:  
– Vô sỉ!  
Lục Lâm Thiên trừng thanh niên hoa phục:  
– Vô sỉ gì? Đời người xưa nay ai không chết? Có ai chưa bao giờ ‘đi lớn’? Ngươi chưa ‘đi’ bao giờ sao? Gần đây bị táo bón, hơi hôi chút chứ có gì mà la?  
Lục Lâm Thiên tiếp tục hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ.  
Vù vù vù!  
Mọi người cũng chạy tới nơi chiêm ngưỡng cặp mông trắng.

Phụ nhân trung niên mắt sáng rực nhìn kỹ mông Lục Lâm Thiên.  
Thôi Hồn Độc Suất bịt mũi, khinh thường liếc xéo Lục Lâm Thiên, hỏi:  
– Tiểu tử, mới rồi ngươi ở đây có phát hiện cái gì không?  
Lục Lâm Thiên trả lời:  
– Không, hình như phương xa có tiếng thú gầm sau đó thúc đến.  
Lục Lâm Thiên quay sang nhìn đám người:  
– Các vị, ta đang bận giải quyết tâm sự, các người tránh mặt đi được không? Xem người ta ‘đi lớn’ đẹp lắm sao mà tập thể chạy tới?  
Hoàng Kỳ Phàm cười ngại ngùng với Lục Lâm Thiên, lên tiếng:  
– Mọi người chuẩn bị xuất phát, nơi này không an toàn, sớm đi thì hơn.  
Đám người nhanh chóng tản ra, chỉ có phụ nhân trung niên là còn lưu luyến nhìn mông Lục Lâm Thiên.  
Thôi Hồn Độc Suất quan sát bốn phía, biểu tình quái dị lẩm bẩm:  
– Hơi thở vừa rồi chắc chắn là linh thú, còn không phải loại bình thường, sao chạy nhanh vậy?  
Thôi Hồn Độc Suất liếc xéo Lục Lâm Thiên:  
– Tiểu tử, ngươi mau lại đây, đừng để bị yêu thú ăn mất đó.  
Thôi Hồn Độc Suất bỏ đi.  
Lục Lâm Thiên thấy đám người đi hết mới sờ cánh tay, nhỏ giọng nói:  
– Tiểu Long, vì ngươi mà ta bán cả mông mình.  
Tiểu Long thò đầu khỏi ống tay áo Lục Lâm Thiên, mắt nhỏ xoe tròn líu ríu:  
– Xèo xèo!  
Lục Lâm Thiên nói:  

– Ngươi cũng cười ta? Mau giấu hơi thở đi, đừng để bị người phát hiện.  
Lục Lâm Thiên quay về chỗ mọi người trú tạm.  
– Được rồi, tất cả xuất phát!  
Ba con Hắc Đầu Giác Trĩ đập cánh xoay tròn trên cao, mọi người lần lượt nhảy lên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ.  
Hắc Đầu Giác Trĩ hí dài, đập cánh bay cao, tiếp tục tiến tới trước.  
Trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ, phụ nhân trung niên cười với Lục Lâm Thiên.

thanh niên hoa phục khinh thường lườm Lục Lâm Thiên, phớt lờ hắn, tiếp tục nhắm mắt lại.  
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ nguy hiểm quá, suýt bị người phát hiện ra Lục Lâm Thiên, may mắn hắn lanh trí không thì rắc rối to.  
Lý Phong nói:  
– Mọi người chú ý chút, trong sơn mạch đằng trước có một con yêu vương, dải sơn mạch này đều là địa bàn của nó.

Yêu vương có ngàn vạn yêu thú thuộc hạ, trong dó có hai con là tứ giai sơ kỳ, một yêu thú hậu kỳ tứ giai.

Bản thân yêu vương là ngũ giai sơ kỳ, nếu gặp phải chúng nó thì sẽ nguy hiểm.  
Lục Lâm Thiên kinh ngạc nói:  
– Có yêu vương?  
Yêu thú tu vi ngũ giai sơ kỳ, dù là cường giả Vũ Tướng tam trọng cũng bó tay.  
Phụ nhân trung niên hỏi:  
– Nếu gặp phải thì chúng ta nên làm sao?  
Lý Phong trả lời:  
– Yêu vương kia ít khi đi ra, dù có gặp chỉ cần hiến ít đan dược cho chúng ta không chừng sẽ đi được.

Nhưng nếu đám yêu thú tính tình xấu thì chúng ta khó giải quyết.  
Một thanh âm vang bên tai Lục Lâm Thiên:  
– Tiểu tử, đừng căng thẳng.

Yêu vương kia tên Thạch Viên Yêu Vương, có ta ở đây ngươi sẽ không chết.

Nhưng Thạch Viên đúng là không dễ chọc, ta đυ.ng phải nó sẽ kiêng dè ba phần, nhưng nếu đánh nhau thì Thạch Viên thua xa.  
Là Thôi Hồn Độc Suất dùng thuật mật âm.  

Lục Lâm Thiên sửng sốt:  
– Thạch Viên Yêu Vương?  
Nhị thủ lĩnh cũng nói Thạch Viên Yêu Vương không dễ chọc, chắc thực lực của yêu thú đó rất kinh khủng.  
Lục Lâm Thiên muốn hỏi thêm thông tin về Thạch Viên Yêu Vương, nhưng thực lực của hắn không đủ sức thi triển thuật mật âm, không thể hỏi lại Thôi Hồn Độc Suất.  
Lý Phong nói tiếp:  
– Chỉ mong chúng ta đừng gặp phải yêu vương này, chỉ cần vượt qua sơn mạch là an toàn.  
Ba con Hắc Đầu Giác Trĩ bay vững vàng, mọi người lại bắt đầu điều tức.

Bọn họ chỉ biết thầm cầu nguyện đừng gặp yêu vương kia, nếu không thì rất khó giải quyết.  
Chờ mọi người lo điều tức, Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:  
– Tiểu Long, trên người ta có độc, ngươi nhìn xem có thể giải độc không?  
Lục Lâm Thiên và Tiểu Long có huyết khế, biết hết suy nghĩ trong đầu đối phương.  
Tiểu Long ở trong tay áo của Lục Lâm Thiên hiểu ý, nó cắn tay hắn, năng lượng mát mẻ rót vào kinh mạch.  
Lục Lâm Thiên cảm giác khí mát từ Tiểu Long truyền vào người, Lục Lâm Thiên nhanh chóng vận động lôi kéo khí mát xuyên qua kinh mạch dẫn tới chỗ Phệ Huyết Hóa Cốt đan.

Những độc tố bám vào xương toàn thân Lục Lâm Thiên, khi gặp khí mát thì bắt đầu rục rịch.  
– Có phản ứng!  
Cơ thể Lục Lâm Thiên đau nhức, chất độc của Phệ Huyết Hóa Cốt đan thấm sâu vào xương.  
Chất độc quá mạnh, hơn hẳn loại độc của Lam Linh.

Lam Linh dùng độc dù không có thuốc giải thì có thể tự động bài trừ, chỉ là vấn đề thời gian.

Phệ Huyết Hóa Cốt đan này chất độc cuồng bạo vô cùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui