Ầm ầm.
Toàn bộ không gian run lên, trong không gian tức thì có thanh âm giống như vạn kiếm tề minh hội tụ tạo thành thanh âm đinh tai nhức óc quanh quẩn trong không gian.
– Lấy thân nhập ma, khi trước chỉ có kiếm tổ mới có thể làm được.
Nếu như con thực sự có thể làm được thì đủ để trở thành đỉnh cấp cường giả.
Thanh âm già nua quanh quẩn trong không gian rồi lập tức biến mất không thấy.
Trong hải vực rộng lớn lúc này có mây đạo thân ảnh lăng không mà đứng.
Phía xa còn có hơn chục thân ảnh mặc hắc bào.
Người phía trước ánh mắt lạnh lùng mang theo sự thất thần cùng với trống rỗng nhìn về phía trước.
– Thiếu chủ, chúng ta đã tìm vài ngày cũng không có tìm được.
Chúng ta phải làm gì bây giờ? Lục Lâm Thiên kia có phải đã rời đi rồi không?
Một Vũ Vương nhất trọng mặc hắc bào mang theo một chút bất an, thấp thỏm nói với Lăng Thanh Tuyền.
Lăng Thanh Tuyền nhíu mày, lẽ nào tên vô sỉ kia đã chạy thoát rồi sao? Hắn cướp đi thân thể thuần khiết của nàng, rõ ràng nàng phải hận hắn thấu xương, phải băm vằm hắn thành vạn mảnh, rồi sau đó nàng sẽ rời khỏi nhân thế.
Thế nhưng cho tới bây giờ, sao trong lòng nàng lại có chút sợ hãi khi gặp lại hắn.
– Thiếu chủ, trận pháp không có một chút ba động nào.
Lục Lâm Thiên không có khả năng chạy thoát, nhất định hắn đã trốn ở một nơi nào đó.
Không Linh Vương nhíu mày nói.
Coi như Lục Lâm Thiên xuyên qua màn nước mà chạy trốn thì cũng sẽ khiến cho trận pháp ba động.
Không có khả năng vô thanh vô tức chạy trốn.
– Nộ trưởng lão, ngươi nghĩ sao?
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, quay đầu hỏi Nộ Vô Thường.
– Lục Lâm Thiên kia nhất định có thủ đoạn ẩn nấp gì đó.
Hắn còn chưa khôi phục sợ rằng cũng không dám chạy xa.
Thế nhưng chúng ta cũng không thể tìm thấy người này.
Sắc mặt Nộ Vô Thường cực kỳ khó coi, tìm mấy ngày còn không thể tìm thấy được Lục Lâm Thiên cho nên nàng lập tức suy đoán Lục Lâm Thiên ẩn nấp ở gần đây.
Thế nhưng tìm qua tìm lại mấy lần nàng cũng không có một chút thu hoạch nào.
– Tiếp tục tìm cho ta, tỉ mỉ lục soát xem sao.
Lăng Thanh Tuyền trầm giọng nói.
– Vâng, thiếu chủ.
Mọi người đáp.
Kể cả mười người phía xa, trong nháy mắt đều đem chân khí, linh lực bao phủ thân thể, lập tức tiến vào trong hải vực tiếp tục tìm kiếm.
– Lục Lâm Thiên, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi.
Lăng Thanh Tuyền lạnh nhạt nói.
Trong tay nắm lấy một chiếc nhẫn trữ vật.
Đây chính là chiếc nhẫn trữ vật mà khi trước Lục Lâm Thiên đoạt từ trong tay nàng ở trong sơn mạch Vụ Đô.
Phù.
Lục Lâm Thiên thở ra một ngụm trọc khí, quang mang nhàn nhạt quanh người theo lỗi chân lông lập tức tiến vào trong cơ thể.
Khi Lục Lâm Thiên mở hai mắt ra, tinh quang trong mắt bắn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi mỉm cười mang theo một chút hàn ý.
Trong tâm thần của hắn lúc này có không ít người đang tới gần Tử Lôi Huyền Đỉnh.
– Nên tính sổ đám người này rồi.
Lục Lâm Thiên thì thào lạnh nhạt nói.
Thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
– Lục Lâm Thiên này không biết đang ở chỗ nào, chúng ta tìm vài ngày rồi thế nhưng còn chưa tìm được.
– Không tìm được mới tốt.
Nếu như hắn chạy thoát là hay nhất.
Ta nghe Không Linh Vương hộ pháp trong lúc sơ ý nói, Hỉ trưởng lão bị chính Lục Lâm Thiên này gϊếŧ chết, bằng vào thực lực của chúng ta nếu như tìm được Lục Lâm Thiên kia, không phải là tự đi tim chết sao?
– Lục Lâm Thiên kia lợi hại như vậy sao? Hỉ trưởng lão chính là Vũ Tôn a.
Lục Lâm Thiên nhiều nhất chỉ là Vũ Vương mà thôi.
Cạnh dải đá ngầm có hai Vũ Tướng, một Linh Suất tam trọng nói chuyện.
Quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang tráo, không ngừng thấp giọng nghị luận, thân thể chậm rãi đi về phía trước không ngừng tím kiếm.
Bỗng nhiên có một đạo thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện phía sau ba người.
– Là ai?
Ba người dường như cảm nhận được thứ gì đó lập tức quay đầu lại, sắc mặt đại biến.
– Các ngươi không nên nói sau lưng người khác như vậy.
Nếu như còn có một lần nữa thì các ngươi tự biết hậu quả rồi đó.
Tỉ mỉ tìm kiếm cho ta, không được bỏ qua một hang cùng ngõ hẻm nào.
Người vừa xuất hiện phía sau ba người chính là Không Linh Vương, nhìn ba người, Không Linh Vương lạnh lùng nói một tiếng rồi lập tức bẳn về phía trước.
Ba người nhìn nhau rồi lập tức hít sâu một hơi.
Trong giới, một khi phát hiện ra đàm luận chuyện của trưởng lão hộ pháp thì lập tức sẽ bị trưởng lão, hộ pháp đánh chết.
– Đi chết đi.
Ngay khi ba người vừa mới thở dài một hơi thì một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Thế nhưng ba người còn chưa kịp quay đầu lại thì có một vòng xoáy lớn đã vay quanh ba người, dưới áp lực của vòng xoáy này, không gian chung quanh lập tức vặn vẹo.
Cạch Cạch.
Ba thanh âm nghiền nát rất nhỏ vang lên.
Vòng xoáy trực tiếp nghiền nát.
Một Linh Suất, hai Vũ Tướng trong nháy mắt bị đánh chết.
– Lục Lâm Thiên, để xem ngươi còn trốn ở chỗ nào.
Một tiếng quát lạnh lẽo truyền tới, một đạo lưu quang nhanh như thiểm điện từ trong nước biển bán về phía Lục Lâm Thiên.
Nhìn đạo thân ảnh đang nhanh chóng phóng tới, Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Không Linh Vương, ngươi nghĩ ta cần phải chạy sao?
– Thanh Linh Khải Giáp, Huyễn Ảnh Thanh Vũ.
Lục Lâm Thiên nói xong, lập tức bố trí Thanh Linh Khải Giáp.
Quang mang trên người chợt lóe, Huyễn Ảnh Thanh Vũ phía sau lập tức khẽ vỗ, sóng nước bị đánh về hai bên.
Thi triển Huyễn Ảnh Thanh Vũ này ở dưới nước, không ngờ lại không có một chút ảnh hưởng nào.
Khóe miệng Lục Lâm Thiên hiện lên nụ cười quỷ dị, Huyễn Ảnh Thanh Vũ run lên, thân thể không lùi mà tiến, trực tiếp nhảy lên trên không trung.
Thủ ấn trong tay được kết, ở dưới nước thi triển Trọng Thủy Kết giới quả thực chính là như hổ thêm cánh.
– Trọng Thủy Kết Giới.
Ngay khi Không Linh Vương đánh tới, tinh quang trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra.
Một tiếng quát khẽ vang lên, một cỗ chân khí như biển từ trong tay Lục Lâm Thiên bạo phát.
Từ bên trong nước biển lập tức có năng lượng thuộc tính thủy bàng bạc ầm ầm kéo tới.
Trong chốc lát, cả hải vực run rẩy.
Một dòng xoáy lớn đột nhiên xuất hiện trong hải vực, đang dùng một tốc độ kinh khủng nhanh chóng bành trướng.
Không Linh Vương vừa mới đánh tới thì bị dòng xoáy kinh khủng này bao phủ vào bên trong.
Sắc mặt lập tức đại biến, dường như lúc này hắn mới nhớ tới Lục Lâm Thiên vô cùng khó đối phó, ngay cả Hỉ Vô Thường cũng bị Lục Lâm Thiên này gϊếŧ chết.
– Chạy.
Nghĩ tới việc Lục Lâm Thiên gϊếŧ chết Hỉ Vô Thường, trên người còn có thần khí Tử Lôi Huyền đỉnh, lực phòng ngự cực kỳ kinh khủng, khí thế trên người Không Linh Vương lập tức giảm sút.
Khí thế bị đè nén, Không Linh Vương lập tức lựa chọn chạy trốn, dù sao hắn chỉ là Linh Vương mà thôi, giao Lục Lâm Thiên này cho Nộ Vô Thường đối phó thì tốt hơn.
Thế nhưng thân bị hãm sâu trong Trọng Thủy Kết Giới này, Không Linh Vương muốn lùi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Linh lực bạo phát, Không Linh Vương đang muốn nhanh chóng thoát thân.
Trong hải vực yên tĩnh đột nhiên gió nổi mây phun, sóng nước giống như biển gầm, thậm chí còn có chút hỗn loạn.
Giống như là có một đầu mãnh thú ngập trời ở dưới đáy biển đang muốn phóng lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...