Đỉnh Phong Thiên Hạ


– Thế nhưng dưới sự giúp sức của yêu thú trong Yêu đường và độc đan của Đông cung phụng, thiệt hại của đám người Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo không nhỏ.

Cho nên người đáng nghi nhất chính là ba sơn môn này.

Thế nhưng đây chỉ là suy đoán của chúng ta, cũng không thể khẳng định được chắn chắn, dù sao chỉ là suy đoán.  
Khấu Phi Yến suy tư một lát rồi nói với mọi người.  
– Mặc kệ là ai, lần này nếu như chúng ta không có động tác thì chỉ sợ sẽ bị người khác chê cười.  
Thiểm Điện Báo Ngô Dũng nói.  
– Bạch cung phụng, Đông cung phụng, hai người có ý kiến gì không?  
Khấu Phi Yến hỏi hai người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.  
– Người muốn đối phó với Phi Linh môn đương nhiên không phải là người bình thường.

Tới hiện tại chúng ta cũng không biết là kẻ nào làm ra.

Thế nhưng chúng ta không động thủ, sợ rằng đối phương sẽ lại được một tấc tiến thêm một bước.  
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh rồi nói:  
– Ngươi lại có chủ ý gì sao?  
– Lần này có người đối phó với Phi Linh môn ta, mục đích sợ rằng chỉ có một.

Đó chính là muốn Phi Linh môn nổi giận, sau đó âm thầm loại bỏ nhân tài trong Phi Linh môn.

Dù sao đi nữa lần này bọn họ cũng không thành công.


Ta thấy chúng ta không nên xuất thủ, bởi vì cho dù có xuất thủ thì chúng ta cũng không có mục tiêu.

Trước khi chưởng môn rời đi đã dặn chúng ta phải nhịn một chút.

Ta thấy chúng ta nhịn một chút là được.

Tin tức ba người Lục đường chủ bị tập kích chúng ta cũng không truyền ra bên ngoài.

Nhìn thấy Phi Linh môn chúng ta không có động tĩnh, sợ rằng người đứng phía sau sẽ lộ diện, tới lúc đó chúng ta mới ra tay cũng không muộn.  
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nhíu mày, ánh mắt mang theo hàn ý nói tiếp:  
– Từ hôm nay trở đi, chung quanh địa bàn của Phi Linh môn, một khi ra tay thì không cần khách khí với đám người Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo.

Coi như là cho bọn hắn một chút cảnh cáo, Phi Linh môn ta tuyệt đối không dễ trêu vào.  
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Lâm Thiên bên trong Tử Lôi Huyền Đỉnh được quang mang bao phủ, trong lúc luyện hóa linh lực, tứ chi, lục phủ ngũ tạng, kinh mạch lần nữa nhận được chỗ tốt.

Thương thế vốn không quá nặng đã hoàn toàn khôi phục.  
Phù.  
Lục Lâm Thiên thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra, trong mắt có tinh quang hiện lên.

Cảm nhận linh lực trong cơ thể lúc này, dường như so với trong tưởng tượng khi trước của hắn còn kém hơn không ít.

Tu vi hiện tại còn kém một bước mới có thể đạt tới Linh Vương tứ trọng trung kỳ.  
Tâm thần tỏa ra, lúc này đại hồn anh cũng chỉ mới luyện hóa được một tia linh lực trong hồn anh của Hỉ Vô Thường mà thôi.

Thời gian có lẽ cũng không ngắn, không phải trong một khoảng thời gian nhất định là có thể luyện hóa hết được.

Dù sao đi nữa đại hồn anh cũng không cản trở hành động của hắn cho nên Lục Lâm Thiên không để ý quá nhiều.  
– Tu vi chân khí còn chưa khôi phục a.  
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói, sau khi luyện hóa linh lực của Mộ Dung Lan Lan trên người, linh lực của Lục Lâm Thiên đã khôi phục.

Thế nhưng tu vi chân khí còn chưa khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.

Thủ ấn được kết, trong Tử Lôi Huyền Đỉnh này Lục Thiếu Du có thể yên tâm dưỡng thương.

Chờ sau khi khôi phục cũng không cần lo lắng tới Nộ Vô Thường kia, kế tiếp hắn cũng nên trút giận.  
– Cứ chậm rãi tìm bản công tử đi, chờ sau khi bản công tử khôi phục thực lực, bút sổ sách lần này bản công tử sẽ tính toán thật tốt.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói trong lòng.  
Trong một dãy núi liên miên, sâu trong đó có một ngọn núi khổng lồ cao vυ”t tới tận tầng mây.

Cây cối chung quanh núi non sum xuê, vách núi dựng đứng, thế nhưng ở đây chỉ có một ngọn núi đơn độc này đứng đó, có vẻ vô cùng kỳ quái.  

Cả ngọn núi mây mù lượn lờ, điều kỳ lạ nhất chính là bên trên ngọn núi này cắm rất nhiều thanh kiếm sắc bén, từ chân núi tới đỉnh núi, trong khe đá có vô số thanh kiếm chằng chịt.

Kiếm quang bắn ra bốn phía, khí tức sắc bén tràn ngập không trung cho nên chung quanh không có một cành cây ngọn cỏ nào, vạn vật không sinh trưởng, cũng chỉ có ngọn núi này cô độc đứng đó.  
Trong một không gian u ám, không gian này vô cùng lớn, trong không gian có thanh âm giống như quỷ khóc quanh quẩn.

Nơi này tràn ngập một loại ma khí, người tâm cảnh yếu sợ rằng không dám tiến vào trong này.  
Bên trong không gian này có một nữ tử đang đứng.

Nữ tử này mặc một bộ y phục rộng thùng thình, trên y phục có một đóa hoa do tơ kết thành, nhìn qua vô cùng thanh nhã.

Dáng người cao gầy, mang theo khí tức ạnh lùng, đây chính là vũ giả tứ hệ – Nguyên Nhược Lan.  
Nguyên Nhược Lan đứng bất động, tiếng kêu quỷ dị kia không ngừng vang lên chung quanh nàng.

Mỗi một đạo thanh âm giống như một mũi nhọn đánh vào trong lòng nàng.  
– Tất cả tránh cho ta, không ai có thể ngăn cản được ta.  
Tinh quang trong mắt Nguyên Nhược Lan bỗng nhiên bắn ra, giờ phút này ánh mắt nàng đỏ rực.

Hai mắt mở ra, thanh âm giống như quỷ kêu chung quanh lập tức ít đi không ít.  
Ánh mắt Nguyên Nhược Lan nhìn về phía trước, các mười bước trước mặt nàng lúc này có một huyết trì đỏ tươi.

Huyết trì này có hình kiếm, lớn vài trăm thước, giống như là một thanh cự kiếm nằm ở trong không gian này.

Một cỗ khí tức ngập trời tràn ra, chu vi chung quanh có hắc vụ lượn lờ, một cỗ khí tức khiến tim đập nhanh tràn ra.  
– Nhược Lan, con có thể đi tới đây đã là không dễ dàng rồi.

Bỏ đi, bằng vào thiên phú của con, muốn trở thành cường giả đỉnh cấp cũng không khó.

Tội gì phải lấy thân nhập ma, quá mạo hiểm.  
Trong không gian đột nhiên có một thanh âm già nua vang lên.  

– Ai cũng không thể thay đổi ý chí của ta.  
Nguyên Nhược Lan kiên định nói, bàn chân chậm rãi đi về phía trước.

Từng bước của nàng giống như là nghìn cân, vô cùng khó khăn đi về phía trước.  
– Thấy tư, trần sa, vô minh, phá cho ta.  
Ánh mắt Nguyên Nhược Lan trầm xuống, nói xong đột nhiên bước ra một bước về phía rước.  
– Diệt sạch ba loại phiền não.  
Sắc, thụ, nghĩ, đi, thức, điên điên đảo đảo, thị thị phi phi, phá cho ta.  
Nguyên Nhược Lan yêu kiều quát lên một tiếng sau đó lại bước thêm một bước.

Từng bước tiếp cận huyết trì trước mặt.

Mỗi một bước của Nguyên Nhược Lan đều khiến cho không gian hơi run rẩy.  
Khi Nguyên Nhược Lan đi hết mấy bước này thì mồ hôi trên người nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt.  
– Nhược Lan, không nghĩ tới con có nghị lực lớn như vậy.

Thế nhưng mấy nghìn năm qua, trong Thiên Kiếm môn chúng ta có một số đệ tử cũng đi tới được Ma Kiếm trì, muốn tu luyện thành Ma kiếm đều là người có thiên tư trác tuyệt, thế nhưng chưa từng có ai luyện thành Ma kiếm, con nhất định phải hiểu rõ.  
Thanh âm già nua lần nữa vang lên.  
– Bài trừ nghiệp chướng, lấy thân thành ma, vì gọi ra ma kiếm, đệ tử sẽ không thay đổi.  
Nguyên Nhược Lan nhíu mày, hàm răng khẽ mở rồi nói.

Thanh âm vừa dứt, trong nháy mắt thả người nhảy xuống Huyết trì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui