Đỉnh Phong Thiên Hạ


Chính vì phản ứng này khiến cho Lục Lâm Thiên mừng như điên.

Chỉ cần thân thể có một tia tri giác thì hắn sẽ có cơ hội khôi phục cho nên mới cố ý chọc giận Lăng Thanh Tuyền.

Mình đầy thương tích thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng cảm nhận được tri giác của mình.

Mặc dù vì tri giác hắn đã trả một cái giá khá lớn.  
Lúc này thừa dịp cảm giác đau đớn vẫn còn, Lục Lâm Thiên lần nữa vận chuyển Âm Dương Linh Vũ Quyết, trong lúc đau đớn này Lục Lâm Thiên rốt cuộc cũng có thể miễn cưỡng vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết.  
– Thành công rồi.  
Trong lòng Lục Lâm Thiên mừng thầm.

Trong cơn đau đớn hắn rốt cuộc đã nhìn thấy một tia cơ hội.

Âm Dương Linh Vũ quyết vận chuyển, sắc mặt Lục Lâm Thiên lập tức đại biến.

Trên người khôi phục tri giác, có thể miễn cưỡng vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, thế nhưng đan điền lúc này đã bị Nhuyễn Cốt đan làm mềm nhũn.

Căn bản không thể chứa đựng chân khí.

Nói cách khác, hắn chỉ khôi phục được một chút tri giác mà thôi, không thể chứa đựng chân khí.

Đổi một câu nói khác, tuy rằng hiện tại hắn khôi phục tri giác, thế nhưng vẫn không thể nhúc nhích.

Thiên Linh Nhuyễn Cốt Đan này quả nhiên lợi hại.  
Lục Lâm Thiên đâu biết rằng Thiên Linh Nhuyễn Cốt Đan này Lăng Thanh Tuyền phí không ít công phu làm ra để đối phó hắn.

Cường giả Vũ Tôn cấp thấp ăn vào Thiên Linh Nhuyễn Cốt Đan này đừng mong nhúc nhích.

Cũng không biết là ai buồn chán nghiên cứu tạo ra loại đan dược này, không có một chút tác dụng nào.

Tác dụng duy nhất chính là làm cho người ăn vào toàn thân vô lực, trở thành phế nhân mà thôi.  
– Hóa ra là mừng hụt sao?  

Lục Lâm Thiên vô cùng bất đắc dĩ.  
Tại một cánh rừng xanh ngát, thi thoảng có một tiếng thú rống vang lên.

Vô số phi điểu và dã thú kinh hãi từ trong rừng chạy loạn khiến cho bầu không khí trong cánh rừng có chút trầm trọng.  
– Bọn họ có lẽ sắp tới rồi đúng không?  
Trong cánh rừng có ba thân ảnh đang ẩn dấu.

Ba người này đều đeo mặt nạ, trên vai có cấp hiệu, không thể nghi ngờ ba người này chính là người trong cùng một tổ chức.  
– Căn cứ vào tin tức của Thiên Địa các, bọn họ có lẽ sẽ đi qua nơi này trong vòng hai ngày nay.  
Một người trong ba người nói.  
– Không biết là ai ủy thác Thiên Địa các gϊếŧ ba người này.

Lần này không phải là chuyện nhỏ.

Có người nói ba người này thực lực không cao.

Thế nhưng ba người này lại có địa vị cực cao trong Phi Linh môn, trong tay ba người này nắm một chuỗi cửa hàng Phi Linh môn.

Nếu như ba người đồng thời chết đi, Phi Linh môn sợ rằng sẽ không để yên.  
Người thứ ba trong ba người nói.

Ba người này tuy rằng đều mang mặt nạ, thế nhưng từ khí tức có thể nhận ra, ba người này không ngờ đều có tu vi Vũ Suất lục trọng.  
– Chúng ta chỉ tiếp nhận nhiệm vụ mà thôi.

Nhiệm vụ Hoàng cấp lục phẩm, thù lao cũng không ít.

Sợ rằng thù lao của nhiệm vụ Huyền cấp nhất phẩm cũng không hơn được bao nhiêu.  
Người thứ nhất mang mặt nạ nói.

Nhiệm vụ lần này đủ để cho nhiều người động tâm.

Nhiệm vụ Hoàng cấp lục phẩm thế nhưng lại có thù lao cực kỳ mê người.

Đồng thời còn cần ba trưởng lão Hoàng cấp lục phẩm của Địa các đi hoàn thành.  
Mà sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này bọn họ mới biết được, nhiệm vụ lần này không ngờ lại đánh ba trưởng lão của Phi Linh môn thanh danh hiển hách, mới quật khởi gần đây.  
– Kỳ thực trong ba người này chỉ có Lục Tiểu Bạch kia có thực lực không kém mà thôi.

Hai người khác không cần chú ý tới.

Người ủy thác quả thực làm lớn chuyện a.  
Tên còn lại nói.  
– Rốt cuộc cũng tới.

Đánh chết hai người kia trước, cuối cùng mới đánh chết Lục Tiểu Bạch.

Nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu như bị Phi Linh môn phát hiện ra, sợ rằng bọn họ sẽ tra cứu việc này.

Một khi tra ra thì chúng ta sẽ thảm.  
Một người trong ba người nhìn về phía trước.

Lúc này phía trước xuất hiện ba động.  
Phía xa có một đạo thú ảnh màu đen cấp tốc bay tới.

Đây là một đầu yêu thú phi hành ngũ giai.

Trên lưng yêu thú phi hành có bốn đạo thân ảnh.

Trong bốn người có hai đạo thân ảnh xinh đẹp.


Đạo thân ảnh phía trước thướt tha, thân mặc cung trang, trước ngực có một rãnh sâu, khuôn mặt thanh tú.  
Nữ nhân còn lại chừng hai ba, hai mươi tư tuổi.

Trên người mặc một bộ cung trang màu xanh, bên trên có hoa văn nhàn nhạt.

Thắt lưng được một cái đai ngọc khiến cho dáng người càng thêm yểu điệu.

Mái tóc đen nhánh buộc ở phía sau, trên trán tóc mai tán loạn.

Ánh mắt sáng sủa lại mang theo sự nhanh nhẹn.

Có thể nói hai người này một người mang theo sự cuồng dã, một người cao quý, đều là nữ tử không giống bình thường.

Mà hai nữ nhân này quả thực không phải là người thường.

Người thứ nhất chính là Hoàng Đan, người thứ hai chính là tiểu thư Lưu gia Lưu Uyển.  
Trong bốn người còn có một nam nhân hèn mọn, một mập mạp.

Trong mắt hai ngươi bắn ra tinh quang.

Nam nhân mập mạp kia ánh mắt hầu như không nhìn thấy, hai mắt giống như luôn luôn híp lại, toàn thân tròn vo, nếu đá người này một cước tuyệt đối có thể lăn đi xa.  
Chỉ là hai người này tuy rằng nhìn qua hèn mọn thế nhưng khiến cho người nhìn không cảm thấy phản cảm, càng nhìn càng thuận mắt.

Đặc biệt là người trong Phi Linh môn, nhìn thấy hai người này cực kỳ nhiệt tình.

Bởi vì hai người này nắm trong tay tài phú của toàn bộ Phi Linh môn.

Đệ tử các đường muốn nhận được phúc lợi cũng cần hai người đồng ý.

Đương nhiên, những năm gần đây phúc lợi Phi Linh môn càng ngày càng tốt cho nên khiến cho những sơn môn khác ước ao, đố kỵ không ngớt.

Bởi vậy địa vị hai người này trong Phi Linh môn lại càng cao.  
Đương nhiên, hai nam nhân thoạt nhìn hèn mọn này ngoại trừ Lục Tiểu Bạch và Lưu Nhất Thủ ra thì không còn có ai khác.  
– Lục Tiểu Bạch, ngươi được lắm.

Hai người các ngươi ở trước mặt ta chàng chàng thϊếp thϊếp.

Lần sau ta sẽ không đi cùng các ngươi nữa.  
Trên lưng yêu thú phi hành ngũ giai, Lưu Nhất Thủ ước ao nhìn bóng lưng Lục Tiểu Bạch và Lưu Uyển.


Ánh mắt dường như bốc hỏa.

Dọc đường đi hai người này không kiêng nể gì mà chàng chàng thϊếp thϊếp.

Còn để cho hắn sống không đây.  
– Lưu đường chủ, ta thấy ngươi cũng nên tìm một người đi.  
Hoàng Đan mỉm cười nói với Lưu Nhất thủ.  
– Hoàng Đan tiểu thư, ta cũng muốn tìm a.

Thế nhưng không tìm thấy ai đẹp như Lưu Uyển đệ muội.

Khi trước tiểu tử giảo hoạt Lục Tiểu Bạch này gạt ta đi thành Dao Hải rồi mang theo Lưu Uyển đệ muội nói chuyện yêu đương.

Có trời biết, khi ta nhìn thấy Lưu Uyển đệ muội trong lòng cũng đọng tâm a.

Là do ta hạ thủ chậm.  
Lưu Nhất Thủ không ngừng hối hận, giống như là khóc không ra nước mắt.  
– Rắm thối.

Khi trước ta có công sự cho nên mới mang theo Uyển nhi và nhạc phụ của ta đi Thương Sơn phân đà tìm công tử.

Là ngươi đố kỵ.  
Lục Tiểu Bạch hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt như ngọc của Lưu Uyển.

Cảnh tượng này nhìn vô cùng giống như củ cải trắng dành cho heo ăn trong truyền thuyết.

Quả thực có chút khó coi.  
– Tiểu Bạch, còn có người ở đây mà.  
Bị Lục Tiểu Bạch hôn một cái, Lưu Uyển lập tức trừng mắt nhìn Lục Tiểu Bạch rồi e thẹn cúi đầu.  
– Cái gì ta cũng không thấy nha.  
Hoàng Đan mỉm cười, trong lòng không tự chủ được mà nhớ tới thân ảnh màu xanh kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui