– Không ngờ lại nói ngọt như vậy.
Những lời này của Lục Lâm Thiên không ngờ Mộ Dung Lan Lan lại không tức giận, nàng mở miệng cười quyến rũ nói:
– Ta thấy ánh mắt của Lăng Thanh Tuyền Linh Vũ giới kia nhìn Lâm Thiên đệ đệ chính là vừa yêu vừa hận đan xen a.
Ta thấy Lâm Thiên đệ đệ sao không thu Lăng Thanh Tuyền kia vào tay đi a.
Lục Lâm Thiên ngẩn ra.
Mộ Dung Lan Lan này quả nhiên không phải là bình thường, đồn rằng nàng ta chỉ cần nói cũng có người chết, xem ra lời này không giả.
Ngay cả Lăng Thanh Tuyền hận hắn ra sao nàng ta cũng chú ý, tâm trí không phải là bình thường, xem ra hắn không thể hở ra cho nữ tử này biết việc mình đã cởi bỏ cấm chế.
– Mộ Dung đảo chủ nói đùa, ta hảo tâm cứu nàng ta.
Nàng ta lại hận không thể lột da ta, rút gân ta.
Đó chính là một nữ nhân như rắn rết, ta không muốn có chút dây dưa gì với nàng ta.
Ta tình nguyện dây dưa với Mộ Dung đảo chủ chứ không muốn có quan hệ với Lăng Thanh Tuyền kia.
Lục Lâm Thiên nói xong, vẻ mặt lập tức sửng sốt, dường như những lời này đã chính thức là đùa giỡn trần trụi.
Mộ Dung Lan Lan nghe Lục Lâm Thiên nói vậy cũng lập tức hơi bất ngờ, trong mắt hiện lên thần sắc khó có thể phát hiện ra.
Nhìn thấy Mộ Dung Lan Lan không nổi bão, Lục Lâm Thiên thở dài một hơi.
Nữ tử này không phải là người bình thường, hắn nên mau chóng thoát thân thì hơn, ánh mắt khẽ đổi, Lục Lâm Thiên nói:
– Mộ Dung đảo chủ, ta nằm như vậy đã ba ngày rồi.
Ta có thể đổi tư thế một chút được không? Cứ như vậy có chút khó chịu.
– Chúng ta đi thôi, có lẽ người Linh Vũ giới đã đi xa.
Chúng ta đổi đường trở về, có lẽ cũng không gặp phải bọn họ.
Mộ Dung Lan Lan khẽ nói, bước chân tiến lên rồi nói.
Phải mau chóng trở lại Thiên Vân đảo, đối với nàng mới an toàn một chút.
Ngay khi Mộ Dung Lan Lan mỉm cười tiếp cận Lục Lâm Thiên, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, trong mắt Lục Lâm Thiên lúc này cũng có tinh quang bắn ra.
– Hư Linh Huyễn Ấn.
Trong chớp mắt thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên lặng lẽ được kết.
Trong mắt bắn ra một đạo quang mang quỷ dị bao phủ hai mắt Mộ Dung Lan Lan.
– Hóa Linh Thú Ấn.
Cùng lúc đó thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên biến hóa, linh lực trong cơ thể cùng với linh hồn lực cường hãn giống như cơn hồng thủy trút xuống.
Một đạo quang mang chói mắt xuất hiện.
Năng lượng ba động đáng sợ khiến cho không gian không ngừng vang lên tiếng trầm muộn.
Một hư ảnh cự hổ cấp tốc hiện lên, toàn bộ không gian kịch liệt run rẩy, quang mang đại thịnh.
Bên ngoài đầu cự hổ có một cỗ khí tức khiến cho linh hồn run rẩy nhanh chóng lan tràn ra chung quanh.
Uy áp cường hãn từ bên trong cỗ khí tức kia không ngừng tràn ra.
Trong nháy mắt Lục Lâm Thiên thi triển linh kỹ Huyền cấp cao giai mà không thi triển vũ kỹ Địa cấp sơ giai là bởi vì tốc độ.
Tuy rằng là bất ngờ ra tay thế nhưng trước mặt Mị Linh Vương Mộ Dung Lan Lan Lục Lâm Thiên biết bản thân mình tuyệt đối không có thời gian ngưng tụ vũ kỹ Địa cấp, ngay cả thi triển bí pháp Cửu Chuyển Thiên Linh cũng không có thời gian.
Hắn chỉ có thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Một khi Mộ Dung Lan Lan còn chưa phục hồi tinh thần lại phải đánh cho nàng bị thương nặng, bằng không hắn tuyệt đối không có cơ hội rời khỏi đây.
Rống.
Thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên bỗng nhiên được đẩy đi, miệng cự hổ mở ra, một tiếng rít gào từ trong miệng đầu cự hổ vang lên mang theo khí thế bàng bạc đánh về phía Mộ Dung Lan Lan.
– Hóa ra ngươi đã cởi bỏ cấm chế.
Sắc mặt Mộ Dung Lan Lan trong chớp mắt chuyển thành kinh hãi, tuyệt đối kinh hãi.
Nàng thật không ngờ cấm chế trên người Lục Lâm Thiên lại mất đi hiệu lực.
Thế nhưng lúc này Lục Lâm Thiên đã tính sai một bước.
Thi triển Hư Linh Huyễn Ấn đối phó với Mộ Dung Lan Lan là một sai lầm.
Tạo nghệ trên phương diện ảo cảnh của Mộ Dung Lan Lan không cùng một đẳng cấp với Lục Lâm Thiên hiện tại.
Hư Linh Huyễn Ấn này chỉ khiến Mộ Dung Lan Lan ngẩng ra trong nháy mắt rồi lập tức khôi phục lại tinh thần.
Thế nhưng lúc này trong lòng bàn tay cũng có một đạo chưởng ấn giống như một đầu cự hổ ầm ầm phóng tới.
Trong nháy mắt này Mộ Dung Lan Lan muốn thối lui cũng không kịp, thế nhưng trong ánh mắt quyến rũ kia lại không có chút lo lắng nào, tinh quang trong mắt chợt lóe.
Hai tay khẽ động, từng đạo tàn ảnh hiện lên, thủ ấn trong tay được kết.
Cả phiến không gian dường như đình trệ, một cỗ khí tức ngập trời từ trong cơ thể Mộ Dung Lan Lan tràn ra.
– Đoạn Linh chưởng.
Mộ Dung Lan Lan yêu kiều quát lên, cánh tay vung lên, trong lòng bàn tay mơ hồ có thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Mái tóc đen nhánh phía sau tung bay, bàn tay bỗng nhiên vỗ một cái, một đạo chưởng ấn trực tiếp đánh về phía đầu cự hổ kia.
Hai cỗ linh lực hung hăng va chạm với nhau, khí tức ngập trời tràn ngập trung quanh khiến cho mặt đất bằng phẳng phía dưới tạo thành hình vòng cung.
Sưu Sưu.
Dưới chưởng ấn của Mộ Dung Lan Lan, Hóa Thú Linh ấn của Lục Lâm Thiên chỉ chống lại được một lát rồi chưởng ấn trực tiếp trở lại lòng bàn tay của hắn.
Hai đạo chưởng ấn bởi vì gần trong gang tấc cho nên trong nháy mắt đã va chạm.
Trên thực tế Lục Lâm Thiên và Mộ Dung Lan Lan ngưng tụ chưởng ấn cho tới lúc giao phong cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Cho nên chưởng ấn của hai người còn chưa rời khỏi tay được bao nhiêu.
Lúc này Hóa Linh Thú ấn của Lục Lâm Thiên bị đánh bay trở lại, cánh tay của Mộ Dung Lan Lan lập tức đánh vào trong lòng bàn tay Lục Lâm Thiên, hai đạo chưởng ấn lập tức đan xen vào nhau.
Khục khục.
Dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ này Lục Lâm Thiên bị phản chấn, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù có Bất Diệt Huyền Thể thế nhưng công kích mạnh mẽ của Linh Vương cửu trọng như Mộ Dung Lan Lan, Lục Lâm Thiên cũng không thể hoàn toàn coi như không có chuyện gì.
– Hừ.
Trong yết hầu của Mộ Dung Lan Lan cũng vang lên tiếng trầm muộn, thương thế trên người trải qua mấy ngày điều vốn không đáng ngại, thế nhưng trên người vẫn còn một chút thương thế.
Dưới sự đánh lén của Lục Lâm Thiên, công kích của nàng còn chưa phải là mạnh nhất, thậm chí linh lực trong lúc hoảng sợ còn có chút tán loạn.
Dưới một kích này linh lực trong cơ thể nàng lập tức hỗn loạn, yết hầu cảm thấy ngòn ngọt bị nàng lập tức áp chế.
Không thể nghi ngờ, dưới một kích đánh lén bất ngờ của Lục Lâm Thiên đã khiến cho nàng bị ảnh hưởng.
– Phải đột phá vòng vây, bằng không tới Thiên Vân đảo thì mình sẽ lành ít dữ nhiều.
Giờ phút này trong lòng Lục Lâm Thiên cảm thấy khá nặng nề, Mộ Dung Lan Lan dù sao cũng là Linh Vương cửu trọng.
Là Linh Vương cửu trọng mà ngay cả Hỉ Vô Thường cũng có lực chống lại.
Bản thân hắn đánh lén tuy rằng có thể tạo thành một ít ảnh hưởng cho nàng, thế nhưng hắn cũng bị thương rất lớn.
Lúc này một cỗ lực lượng phản chấn truyền đến lòng bàn tay Mộ Dung Lan Lan khiến cho hắn có cảm giác đau đớn.
– Tuyệt đối không thể tới Thiên Vân đảo, liều mạng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...