Nơi này lại không phải là nơi an toàn cho nên mới không dám ép hắn xuất ra Tử Lôi Huyền Đỉnh.
Có thể trong mắt của nàng hắn đã là con vịt đun sôi.
Đặt ở trên người hắn càng thêm an toàn.
Nói cách khác, sợ rằng lúc này chuyện thứ nhất Mộ Dung Lan Lan muốn làm chính là thu Tử Lôi Huyền Đỉnh của hắn.
Muốn dung hợp Tử Lôi Huyền Đỉnh tuyệt đối khó khăn.
Chỉ có người mang Bất Diệt Huyền Thể mới có thể nắm trong tay Tử Lôi Huyền đỉnh.
Có lẽ người khác còn chưa biết, nếu như có thể đơn giản dung hợp như vậy thì hắn chỉ có thể chết mà thôi.
Chỉ là coi như là như vậy, Lục Lâm Thiên cũng không dám đem Tử Lôi huyền Đỉnh giao cho người khác dung hợp.
– Tới Thiên Vân đảo sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm trong lòng.
Ngay từ đầu hắn bị Mộ Dung Lan Lan này “mời” tới Thiên Vân đảo, có thể chỉ bị lăng nhục một phen, khi đó còn có một đường sinh cơ.
Hiện tại hắn đã bại lộ Tử Lôi Huyền Đỉnh, sợ rằng sau này sẽ lành ít dữ nhiều.
Mộ Dung Lan Lan này nói không động tới hắn, nhưng hắn tuyệt đối không tin lời của nàng.
Trừ phi là đầu hắn bị vô nước.
Sau khi chiếm được Tử Lôi Huyền Đỉnh sao lại không động gì tới hắn cơ chứ?
Nằm trên mặt đất, Lục Lâm Thiên nhìn vào Mộ Dung Lan Lan đang khoanh chân ngồi cách đó không xa.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng có thể nhìn thấy đường cong linh lung trên thân thể nàng.
Nữ nhân này có thể ngồi lên chức vị đảo chủ của Thiên Vân đảo quả nhiên không phải đơn giản.
Lần này ngay cả Linh Vũ giới cũng bị nàng đùa bỡn trong tay.
Nhìn đường cong linh lung, bộ ngực cao ngất, da thịt trắng như tuyết cùng với mái tóc đen nhánh kia Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, nữ nhân này thoạt nhìn quả đúng là nữ tử tuyệt mỹ.
Dung nhan tuyệt đối không dưới Lữ Tiểu Linh, Vân Hồng Lăng, Đạm Đài Tuyết Vi.
Cho dù là Tử Yên và Lục Vô Song cũng không kém chút nào.
Quan trọng hơn là, khí chất quyến rũ, thành thục trên người nàng, đám người Lữ Tiểu Linh, Vân Hồng Lăng không thể so sánh được.
Đây là một loại khí chất tích lũy theo năm tháng, giống như là rượu ngon vậy, ủ càng lâu càng thơm ngon.
– Lẽ nào đây là ngự tỷ sao?
Lục Lâm Thiên không tự chủ được mà nghĩ tới hai từ này.
Loại nữ tử này kiếp trước dường như được gọi là ngự tỷ.
Tuyệt đối là ngự tỷ, loại ngự tỷ này đủ để khiến cho bất luận nam nhân nào động tâm.
Bằng vào thân phận đảo chủ Thiên Vân đảo sợ rằng không có bao nhiêu người dám có tà niệm với nàng.
Hình như cũng có chút đồn đại phía sau Mị Linh Vương này cũng có một nam tử.
– Dù là vịt sắp bị đun sôi cũng có thể bay được.
Nhìn Mộ Dung Lan Lan đang điều tức, Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Mộ Dung Lan Lan này hiện tại đang hoàn toàn cho rằng hắn chính là vịt sắp bị đun sôi chết, thế nhưng lại không biết rằng con vịt này có thể phi ra khỏi nồi nước.
Trong cơ thể Lục Lâm Thiên lúc này tuy rằng hoàn toàn bị cấm chế, nhưng hắn cũng đã sớm âm thầm vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa cấm chế.
Sau khi luyện hóa còn có thể chuyển thành linh lực của bản thân hắn.
Mà chuyện này nếu đổi lại là Lăng Thanh Tuyền thì nàng ta nhất định sẽ đề phòng.
Bởi vì nàng ta từng ăn thiệt thòi trong tay hắn.
Nhưng Mộ Dung Lan Lan lại không như vậy, nàng không biết chuyện này.
Ai có thể nghĩ tới Âm Dương Linh Vũ quyết trên người Lục Lâm Thiên lại quỷ dị như vậy.
Âm thầm luyện hóa cấm chế, Lục Lâm Thiên biết Mộ Dung Lan Lan đang cố gắng khôi phục thương thế với tốc độ nhanh nhât.
Đồng thời còn phải đề phòng đám người Lăng Thanh Tuyền của Linh Vũ giới đuổi theo.
Mà hắn lúc này cũng như vậy, hắn phải nhanh chóng giải cấm chế, ngoài đối mặt với Mộ Dung Lan Lan ra còn phải đề phòng Linh Vũ giới.
Lần này Linh Vũ giới vì đối phó với hắn mà xuất ra hai Vũ Tôn.
Hai Vũ Tôn vẫn thất bại lại còn tổn thất một Vũ Tôn và Hắc Quỷ Thiên Vương.
Lục Lâm Thiên có thể tượng tượng ra, sợ rằng lần này Linh Vũ giới kia sẽ tức giận không nhẹ.
Đánh chết Hắc Quỷ Thiên Vương cũng coi như báo thù cho gia gia Lục Vũ của hắn.
Dựa vào Tử Lôi Huyền đỉnh đánh chết Hỉ Vô Thường Vũ Tôn nhất trọng cũng khiến cho Lục Lâm Thiên cảm thấy ngoài ý muốn.
Uy lực của Tử Lôi Huyền đỉnh này quả thực vô cùng kinh khủng.
Không hổ danh xưng thần khí.
Thảo nào năm đó Huyền Thiên yêu tôn bằng vào bất diệt huyền thể và Tử Lôi Huyền đỉnh thu được cái tên yêu tôn, Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang phải liên thủ diệt Huyền Thiên môn.
Đánh chết Hỉ Vô Thường khiến cho Lục Lâm Thiên mừng thầm, đồng thời trong lòng càng thêm lo lắng.
Lần này Linh Vũ giới đối phó với hắn thất bại, sợ rằng lần sau sẽ lại xuất ra thực lực càng thêm khủng bố.
Dường như hành tung của bản thân hắn vẫn nằm trong khống chế của Linh Vũ giới này.
– Tốt nhất vẫn nên thoát đi trước thì hơn.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, hắn phải mau chóng giải bỏ cấm chế trên người.
Bằng không một khi tới Thiên Vân đảo thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Dưới sự vận chuyển của Âm Dương Linh Vũ quyết, cấm chế của Mộ Dung Lan Lan bố trí trên người Lục Lâm Thiên đang chậm rãi yếu bớt.
Lục Lâm Thiên biết thứ hắn cần hiện tại chính là thời gian.
Một khi thời gian đủ thì hắn có thể cởi bỏ cấm chế.
Thế nhưng tất cả mọi chuyện phải hoàn thành trước khi Mộ Dung Lan Lan tỉnh lại, nếu như bị phát hiện thì hắn sẽ thảm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, quanh thân Mộ Dung Lan Lan được bao phủ bởi một đạo quang tráo vô hình.
Bị Hỉ Vô Thường đánh trọng thương, thương thế của nàng không nhẹ.
Lúc này còn có Nộ Vô Thường gần đó, vì vậy Mộ Dung Lan Lan không dám sơ ý, nhất định phải mau chóng đem thực lực của mình khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Trong hải vực, sắc trời tối dần.
Màn đêm bao phủ không gian, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống mặt nước, lúc này có ba đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua không trung.
– Lục Lâm Thiên, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Dưới màn đêm, khóe miệng Nộ Vô Thường mang theo vết máu nói.
Trên người cũng toàn là vết máu khô, sau khi biết được Hỉ Vô Thường bị Lục Lâm Thiên đánh chết, hàn ý trong người nàng lập tức lan tràn ra.
– Nộ trưởng lão, rốt cuộc là ai đả thương ngươi tới mức như vậy.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống rồi hỏi.
– Bẩm thiếu chủ, ta cũng không biết.
Thực lực người nọ vô cùng đáng sợ, ta hoàn toàn không phải là đối thủ.
Nghe khẩu khí dường như chính là người bảo hộ của đám người Dương quá.
Nộ Vô Thường nhớ tới nữ tử áo trắng tuyệt mỹ kia mà trong lòng không khỏi sợ hãi.
Thực lực của nữ tử nọ quá mức kinh khủng.
Nàng có cảm giác nếu như nữ tử tuyệt mỹ kia muốn đánh chết mình, sợ rằng bản thân nàng sẽ giống như một con kiến, không có một chút sức lực phản kháng nào.
Ánh mắt lăng Thanh Tuyền không ngừng biến đổi, trong lòng suy đoán nữ tử đánh Nộ Vô Thường là ai, Lăng Thanh Tuyền lập tức lại nói:
– Trước tiên không nói tới chuyện này.
Mộ Dung Lan Lan có thương thế trong người, lại mang theo Lục Lâm Thiên cho nên tuyệt đối sẽ không đi về Thiên Vân đảo mà trốn ở một nơi gần đó.
Tìm cho ta, tuyệt đối không thể buông tha cho Lục Lâm Thiên kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...