Lục Lâm Thiên, Lăng Thanh Tuyền, Không Linh Vương, Hỏa Đao Vương, Tuyệt Linh Vương, Cao Trường Cung lập tức thối lui.
Tuy rằng cách nhau khá xa, thế nhưng mọi người cũng không dám để nó lan tới gần.
Phanh Phanh.
Trong không gian hỗn loạn có một đạo quang tráo bằng hỏa diễm sừng sững trên không trung.
Công kích cuồng bạo, kinh khủng tới cực điểm như vậy không ngờ chỉ khiến nó ba động không ngừng mà thôi.
Cạch Cạch,.
Quang tráo bằng hỏa diễm này rốt cuộc cũng không thể chịu được cỗ lực lượng mạnh mẽ như vậy, ầm ầm bị nghiền nát.
Phanh Phanh.
Không gian hỗn loạn lập tức dần bình tĩnh lại.
Thậm chí có thể nói thời gian bạo động chỉ có ba bốn cái chớp mắt mà thôi.
Ngay sau đó, một đạo thân ảnh phượng hoàng đỏ rực bị đánh bay ra.
Khục khục.
Trong miệng Mộ Dung Lan Lan phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt chuyển thành trắng bệch.
Tuy rằng nàng là Linh Vương cửu trọng, thế nhưng cũng chỉ mới đột phá lên Linh Vương cửu trọng không lâu trước đó mà thôi, thậm chí ngay cả khí tức trên người cũng chưa ổn định.
Thế nhưng mặc dù là như vậy, nàng gặp phải bất luận một Vũ Vương cửu trọng nào cũng có thể chống lại được, tuyệt đối không thành vấn đề.
Thậm chí muốn đánh chết người có tu vi đồng cấp có lẽ cũng không có vấn đề quá lớn.
Trong đám người đồng cấp, người có thể khiến cho nàng kiêng kỵ sợ rằng cũng chỉ có đám người Bôn Dật Vương Vân Khiếu Thiên, Ngọc Linh Vương Lữ Chính Cường mà thôi.
Thế nhưng đối thủ hiện tại của nàng chính là Hỉ Vô Thường có tu vi Vũ Tôn nhất trọng.
Nàng vừa mới đột phá Linh Vương cửu trọng không lâu, khí tức bất ổn, hơn nữa khoảng cách giữa Linh Vương và Vũ Tôn quá lớn.
Tuy rằng nàng có thứ dựa vào, thế nhưng muốn chân chính chống lại Vũ Tôn sợ rằng khó có thể làm được.
– Đảo chủ.
Sắc mặt ba người Hỏa Đao VƯơng, Tuyệt Linh Vương, Cao Trường Cung đại biến.
Bị vô số yêu thú thất giai sơ kỳ do Tiểu Long dẫn tới vây công, huống chi còn có không Linh Vương khiến cho bọn họ không thể thoát thân ra.
– Vũ Tôn nhất trọng cũng chỉ có thể mà thôi.
Dưới sự bao phủ của Linh Hoàng Khải Giáp, Mộ Dung Lan Lan chỉ bị đánh bay mấy chục thước, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía trước không có một chút biến động nào.
Thế nhưng sắc mặt đã có chút biến hóa.
– Linh Hoàng khải giáp của Thiên Vân đảo quả nhiên lợi hại.
Thế nhưng ta thấy tiểu oa nhi ngươi cũng không chịu nổi công kích của ta lần nữa.
Hôm nay người chúng ta muốn đối phó không phải là Thiên Vân đảo các ngươi, không muốn động thủ với ngươi.
Thế nhưng nếu ngươi dám nhúng ta vào chuyện này thì ngươi có thể thử xem ta có dám gϊếŧ ngươi hay không.
Hỉ Vô Thường vui vẻ nói.
– Tam trưởng lão, chúng ta đi.
Ánh mắt Mộ Dung Lan Lan không ngừng biến hóa, nàng hiểu, nếu như hôm nay Lục Lâm Thiên bị Linh Vũ giới mang đi, mặt mũi của Thiên Vân đảo không lấy lại được.
Thế nhưng thực lực hiện tại của nàng không thể địch lại đói phương.
Đấy là Nộ Vô Thường kia còn không ở đây, nếu như nàng ta quay trở lại thì Thiên Vân đảo càng thêm phiền toái.
Lưu lại cũng không có lời.
Cho nên sau khi suy nghĩ một lát, tinh quang trong mắt Mộ Dung Lan Lan hiện lên, nàng lập tức quyết định rời đi.
Lúc này chỉ có rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Oán khí lần này sau này nhất định phải tính với Linh Vũ giới.
Mộ Dung Lan Lan rời đi, Hỏa Đao Vương, Kiếm Linh Vương, còn có Cao Trường Cung bị thương không nhẹ, ba người này không có một chút ý kiến gì, lập tức theo Mộ Dung Lan Lan rời đi.
Đám yêu thú thất giai lúc này cũng không ngăn cản.
Những yêu thú thất giai này bị uy áp của Tiểu Long cho nên mới nghe lệnh.
Tiểu Long rời đi đã lâu, hơn nữa vừa rồi nhìn thấy công kích kinh khủng của Hỉ Vô Thường khiến cho yêu thú trong hải vực tử thương tám chín phần, trí tuệ của đám yêu thú này không thua nhân loại, cho nên lập tức tiến vào màn nước biến mất trong Hải Vực.
Những nhân loại này không phải là người mà bọn nó có thể đắc tội.
Mộ Dung Lan Lan nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt khẽ đổi, hai cánh rung lên, mang theo mấy khí tức suy yếu trong nháy mắt rời đi.
– Lần này thảm rồi,.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên biến đổi, Mị Linh Vương Mộ Dung Lan Lan bị ép rời đi, tuy rằng nói Mộ Dung Lan Lan này cũng tới đối phó với hắn.
Thế nhưng vừa rồi vô hình trung cũng giúp hắn không ít.
Mà hiện tại Mộ Dung Lan Lan đột nhiên rời đi khiến cho phiền phức của hắn lớn tới cực điểm.
– Được rồi, tiểu tử, ngươi thúc thủ chịu trói hay để lão phu động thủ đây?
Hỉ Vô Thường cười hì hì xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên.
Ánh mắt trực tiếp tập trung vào trên người Lục Lâm Thiên.
Mặc dù hắn biết Lục Thiếu Du là hạng người bất phàm, ngay cả thiếu chủ cũng ba lần bảy lượt thua trong tay Lục Thiếu Du này.
Thế nhưng bằng vào thực lực của hắn, muốn bắt Lục Thiếu Du trước mắt này đương nhiên không có một chút vấn đề nào.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, trước có Lăng Thanh Tuyền, sau có Hỉ Vô Thường.
Khuôn mặt khẽ đổi, trong lòng ngưng trọng tới cực điểm.
– Lần này phiền lớn.
Khóe miệng Lục Lâm Thiên hiện lên nụ cười khổ.
Bị Vũ Tôn nhìn chằm chằm vào, hắn có thể chạy tới chỗ nào? Có lẽ cho dù chạy tới đâu cũng không thoát.
– Tên vô sỉ kia, sau khi bắt ngươi chuyện thứ nhất ta muốn làm chính là đem đầu lưỡi ngươi cắt đi.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền lạnh lẽo nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên không nói gì, ánh mắt đảo qua không trung.
Không biết đám người Tiểu Long đã rời đi hay chưa.
Nộ Vô Thường trong Hỉ Nộ Vô Thường cũng là Vũ Tôn, lực phòng ngự của Tiểu Long có thể hoàn toàn không để ý tới công kích dưới Vũ Tôn.
THế nhưng đối mặt với Vũ Tôn chân chính, không biết bằng vào tu vi của Tiểu Long hiện tại có thể rời đi hay không? Dù sao Tiểu Long cũng chỉ có tu vi thất giai sơ kỳ, chỉ mong bọn họ có thể thuận lợi rời đi.
– Làm sao bây giờ?
Trong lòng Lục Lâm Thiên không ngừng suy nghĩ.
Nếu rơi vào trong tay đám người Linh Vũ giới thì hắn tuyệt đối sẽ dữ nhiều lành ít.
Linh Vũ giới không giống như Thiên Vân đảo, nhất định không thể rơi vào trong tay Linh Vũ giới, thế nhưng cho dù hắn liều mạng dùng toàn lực, chống lại Lăng Thanh Tuyền có lẽ không thành vần đế.
Thế nhưng chống lại Hỉ Vô Thường kia thì rất khó.
Lăng Thanh Tuyền này tuyệt đối không buông tha cho hắn.
Còn có Hỉ Vô Thường kia nữa, cho nên cho dù hắn liều mạng cũng không có kết quả khả quan bao nhiêu.
Mà coi như là bại lội hồn anh và đại hồn anh thì có lẽ kết quả cũng không lớn hơn được bao nhiêu.
Vạn nhất tổn thất đại hồn anh mà nói, khi đó có khóc cũng không còn kịp.
– Thúc thủ chịu trói đi.
Một tiếng cười nhàn nhạt từ trong miệng Hỉ Vô Thường đột nhiên vang lên.
Hỉ Vô Thường không cho Lục Lâm Thiên bao nhiêu thời gian, một bàn tay to giống như thực chất đem theo sóng biển cuồn cuộn phía dưới lập tức được ngưng tụ thành hình, sau đó nhanh như thiểm điện xẹt qua không gian bắn về phía Lục Lâm Thiên.
Trảo ấn đánh xuống, không gian vặn vẹo, gợn sóng trong không gian trực tiếp vặn vẹo theo.
Trong không gian Lục Lâm Thiên đứng có một cỗ lực lượng mạnh mẽ áp xuống khiến cho Lục Lâm Thiên ngay cả di động thân thể cũng có chút khó khăn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...