Mà lúc này, sắc mặt Lục Lâm Thiên vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, miệng khẽ quát một tiếng:
– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.
Tiếng quát vừa dứt, kình khí vô hình phô thiên cái địa bạo phát.
Toàn bộ đại sảnh run rẩy, một cỗ uy áp giai vị lan tràn ra.
Mấy cường giả Thải gia, Đoan Mộc gia tộc lúc này mới dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Lục Lâm Thiên.
Người trước mặt bọn họ không ngờ lại là cường giả Vũ Vương.
Cạch Cạch.
Trong nháy mắt tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Kình khí vô hình từ tay Thải Nhân Phượng bạo tạc, thân thể hắn giống như diều đứt dây dưới sự bạo tạc của kình khí trực tiếp bị đánh bay về phía sau hơn mười thước rồi đập vào vách tường.
Toàn bộ đại sảnh rung động không ngớt.
Thân thể Thải Nhân Phượng đập vào đống đá vụng.
Khục khục.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Thải Nhân Phương phun ra.
Xương cốt trên cánh tay phải dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ toàn bộ vỡ tan.
Cơ thể bị thương nặng.
Một tiếng thê thảm giống như lợn bị gϊếŧ từ trong miệng Thải Nhân Phượng vang lên.
– A…
Trong tiếng kêu thê thảm kia, mấy cường giả tu vi Vũ Suất, Linh Suất của Thải gia từ trong sửng sốt phục hồi tinh thần lại.
Trong nháy mắt vọt tới đống đá vụng, Thải Nhân Phượng kia lúc này toàn bộ thân thể đều là máu tươi.
Hít…
Nhìn tất cả mọi chuyện, không ít người Đoan Mộc gia tộc bên ngoài đại sảnh hít sâu một hơi.
– Nể mặt Thiên Vân đảo đây chỉ là hình phạt nho nhỏ mà thôi.
Lần sau nhìn thấy ta tốt nhất không nên hô to gọi nhỏ, hiện tại các ngươi có thể lăn.
Lục Lâm Thiên đưa mắt đảo qua người Thải gia, bàn tay vỗ y phục mở miệng nói.
Giống như là vừa rồi người xuất thủ không phải là hắn vậy.
– Đỡ hắn, chúng ta đi thôi.
Đạm Đài Tuyết Vi nhìn Lục Lâm Thiên không nói gì.
Động phải Lục Lâm Thiên này, nàng còn có thể nói gì được nữa? Sau khi thở dài một hơi, lập tức nói với mấy người Thải gia kia.
Mấy cường giả của Thải gia nâng Thải Nhân Phượng xám xịt theo Đạm Đài Tuyết Vi rời đi.
Trong đại sảnh, Thượng Quan Thừa Ân nhìn tất cả mọi chuyện trong lòng cảm thấy lạnh lẽo mà run rẩy.
Những người thần bí này không ngờ ngay cả Thiên Vân đảo cũng không quan tâm.
Thứ hắn dựa vào cuối cùng cũng không có tác dụng.
Nhìn bóng lưng đám người Thải gia và Đạm Đài Tuyết vi rời đi, Thượng Quan Thừa Ân không khỏi do dự.
Thế nhưng hắn cũng không lập tức rời đi, chỉ là trong mắt có chút sợ hãi.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn vào trên người Thượng Quan Thừa Ân rồi lập tức rời đi.
Người Thải gia rời đi, trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại người của Đoan Mộc gia tộc.
Cả đám đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Một lát sau, trong đại sảnh của Đoan Mộc gia tộc, mấy người Lục Lâm Thiên đã được tôn sùng làm khách quý.
Toàn bộ người của Đoan Mộc gia tộc đều biết đám người Đoan Mộc gia tộc này không ngờ chỉ dùng một chiêu làm cho Thải Nhân Phượng bị thương nặng.
Mà tin tức này cũng nhanh chóng truyền ra toàn bộ Lưu Tô đảo.
Vị đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Đoan Mộc gia tộc cực kỳ cung kính nói lời cảm tạ với đám người Lục Lâm Thiên và Tiểu Long.
Có thể là hai người đã biết tin tức từ trong miệng Tam trưởng lão cùng Tứ trưởng lão cho nên khiến cho mấy người Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão cùng tộc nhân Đoan Mộc gia tộc đều trợn mắt líu lưỡi.
Thế nhưng bọn họ cũng không dám chậm trễ một chút nào.
Đầu yêu vương kinh khủng kia trong Thiên Long Hạp này không ngờ lại đi cùng những người này.
Lúc này, Thượng Quan Thừa Ân không dám nói gì.
Bị Tiểu Long không chút khách khí đánh một quyền khiến cho hắn bị thương nặng, may mà Tiểu Long cũng có chút lưu thủ, bằng không hắn có mười cái mạng cũng không đủ.
Đối với việc mọi người khách sáo, Lục Lâm Thiên nể mặt sư phục Thánh Thủ Linh Tôn cho nên cũng hàn huyên một phen.
Dưới sự dẫn đường của Đoan Mộc Y Y đám người Lục Lâm Thiên tiến vào trong một đình viện tinh xảo.
– Đa tạ đại nhân lần thứ hai xuất thủ tương trợ.
Trong đình viện Đoan Mộc Y Y tới trước mặt Lục Lâm Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ cảm kích.
– Chỉ là cái nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc đến.
Lục Lâm Thiên nói tiếp:
– Y Y cô nương, thi đấu giữa Thải gia và Đoan Mộc gia diễn ra vào lúc nào?
– Ba ngày sau.
Đoan Mộc Y Y nói.
– Thải Nhân Phượng kia trong vòng ba tháng cũng khó mà khôi phục được.
Trong đám người Thải gia cô nương có còn đối thủ nào khác không?
Lục Lâm Thiên hỏi, đả thương Thải Nhân Phượng kia cũng nằm trong dự định của Lục Lâm Thiên.
Hắn không nhúng tay vào việc của Thải gia và Đoan Mộc gia, vậy cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Thương thế của Thải Nhân Phượng hiện tại không có ba tháng đừng mong khôi phục, hắn đã giải quyết đối thủ trực tiếp của Đoan Mộc Y Y.
Linh Suất cửu trọng, trong khi đó Đoan Mộc Y Y chỉ là Linh Suất nhị trọng, lần thi đấu này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Đoan Mộc Y Y chắc chắn sẽ thua.
Dù sao thực lực cũng cách nhau quá xa.
– Trong Thải gia, người trẻ tuổi cũng chỉ có Thải Nhân Phượng mà thôi, trừ hắn ra hẳn sẽ không còn cường giả linh giả nào khác.
Đôi mắt xinh đẹp của Đoan Mộc Y Y biến ảo, suy tư một lát rồi lắc đầu.
– Vậy ba ngày sau phải nhìn vào bản thân cô nương rồi.
Lục Lâm Thiên nói.
Hắn đoán đám người Thải gia kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
– Tỷ tỷ.
Ngoài đình viện lúc này có một thanh âm vang nên.
Một thiếu niên chống nạng kích động đi vào trong đình viện.
Đây là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, thân hình gầy gò, dưới hai hàng lô mi đen là đôi mắt to, trong trẻo mang theo sự nhanh nhẹn cùng với vẻ kiên nghị mà người thường khó có thể phát hiện ra.
– Hồng Chí, sao đệ lại tới đây?
Nhìn thấy thiếu niên này, Đoan Mộc Y Y tức thì hỏi.
– Tỷ tỷ, rốt cuộc tý cũng trở về.
Tỷ có tìm được lão tổ hay không?
Thiếu niên kia có chút chờ mong hỏi.
– Không có, tỷ tỷ còn chưa tới đại lục Linh Vũ đã lập tức trở lại.
Đoan Mộc Y Y vuốt đầu thiếu niên, yêu thương nói:
– Vì sao không ngồi xe lăn? Đệ như vậy sẽ khiến chân đau đó.
– Tỷ tỷ, đệ không đau.
Nam tử hán đại trượng phu, đệ không cần xe lăn, đệ muốn tự mình bước đi.
Thiếu niên nói xong, lập tức nhìn về phía đám người Lục Lâm Thiên, Lục Tâm Đồng, Tiểu Long, Dương Quá hỏ:
– Các ngươi chính là cường giả vừa giúp Đoan Mộc gia tộc chúng ta giáo huấn Thải gia sao?
– Hồng Chí, những đại nhân này vừa mới giúp Đoan Mộc gia tộc chúng ta.
Đoan Mộc Y Y nói với thiếu niên.
– Cảm ơn các người đã giúp Đoan Mộc gia chúng ta, cảm ơn.
Thiếu niên này nhìn đám người Lục Lâm Thiên rồi lập tức quỳ gối trên mặt đất hành lễ.
– Mau đứng lên đi.
Dương Quá bước lên phía trước, thiếu niên vừa mới quỳ gối xuống đấp lập tức có một cỗ lực lượng vô hình nâng lên.
Thân ảnh Dương Quá chợt lóe lên rồi nâng thiếu niên lên.
Lục Lâm Thiên không ngừng đánh giá thiếu niên này.
Từ trong miệng Đoan Mộc Y Y hắn cũng đã biết được Đoan Mộc Y Y còn có một đệ đệ gọi là Đoan Mộc Hồng Chí..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...