Đỉnh Phong Thiên Hạ


– Tiểu Long, để ta tới.  
Thân thể Lục Lâm Thiên lập tức đi tới bên người Tiểu Long.  
– Tiểu thư, người mau đi đi.

Để ta ngăn cản bọn họ.  
Hai lão giả bị thương nặng lúc này cũng đứng chắn trước mặt nữ tử tuyệt mỹ.

Mặc dù biết bản thân sợ rằng không ngăn cản được một kích của những người này thế nhưng bọn họ cũng không nhịn được bước lên phía trước.

Ánh mắt hai người cảnh giác nhìn về đám người Lục Lâm Thiên trên không trung.  
– Nhanh, bảo vệ tiểu thư.  
Hơn trăm người trong lúc kinh hãi nghe phân phó lập tức quay chung quanh nữ tử tuyệt mỹ.

Cả đám nắm binh khí trong tay, dường như định tùy thời liều mạng.  
Lục Lâm Thiên quét mắt nhìn đám người này, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người nữ tử tuyệt mỹ rồi mở miệng hỏi:  
– Nói cho ta biết, ngươi tên gì.

Tới từ đâu?  
Nhìn Lục Lâm Thiên trong bầu trời, nữ tử tuyệt mỹ kia lúc này có thể cảm giác được hàn ý trên người thanh niên áo xanh kia đã phai nhạt đi không ít.

Nàng không rõ đối phương vì sao lại có chuyển biến lớn như vậy.

Sau khi do dự một lát, nử tử tuyệt mỹ kia mở miệng nói:  
– Hồi bẩm đại nhân, tiểu nữ tên là Đoan Mộc Y Y, đến từ Lưu Tô đảo của Đông Hải thành Ma Vân.  
Hít.  
Nghe nữ tử tuyệt mỹ nói vậy, trong lòng Lục Lâm Thiên run lên, lập tức hít sâu một hơi.

Đoan Mộc Y Y, đến từ Lưu Tô Đảo thành Ma Vân.

Đây chính là nơi ở cũ của Đoan Mộc gia tộc mà sư phụ từng nói qua.


Nữ tử này sợ rằng có chín thành là người của gia tộc Đoan Mộc kia.  
– Không ngờ đã tìm được rồi.

Đoan Mộc gia tộc, đây chính là gia tộc của sư phụ a.  
Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười.

Chí ít chuyện sư phụ lo lắng không xảy ra.

Đoan Mộc gia tộc vẫn còn, còn có Vũ Suất và Linh Suất, xem ra đã suy tàn, thế nhưng cũng không suy tàn quá mức.

Nữ tử tuyệt mỹ kia nhìn thấy Lục Lâm Thiên mỉm cười, trong lòng lập tức nghi hoặc.

Bởi vì hàn ý trên người thanh niên áo xanh kia lúc này đã tiêu tán toàn bộ, hoàn toàn không có sát ý.  
Nhìn đám người trên boong tàu, Lục Lâm Thiên hỏi Đoan Mộc Y Y:  
– Các ngươi đều là người của Đoan Mộc gia tộc hay sao?  
– Hồi bẩm đại nhân, ngoại trừ biểu ca ta là người của Thượng Quan gia tộc ra, những người còn lại đều là người của Đoan Mộc gia chúng ta.  
Đoan Mộc Y Y nói.  
Nhíu mày, khí tức thu liễm lại.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, may mà từ đầu không hạ sát thủ, bằng không nếu như gϊếŧ phải người của Đoan Mộc gia thì quả thực đã gây ra họa lớn rồi.  
– Đoan Mộc cô nương, ta thương lượng một việc với cô nương có được không?  
Lục Lâm Thiên đảo qua đám người rồi lập tức nhìn vào Đoan Mộc Y Y nói.  
Lúc này Lục Lâm Thiên đã có chín thành chắc chắn đây chính là Đoan Mộc gia tộc mà sư phụ truyền xuống.

Thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng không thể khẳng định mười phần.

Huống chi lần này hắn cũng phải đi tìm người Đoan Mộc gia cho nên trong lòng lập tức có quyết định.  
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, Đoan Mộc Y Y có chút ngạc nhiên rồi mở miệng rồi:  
– Đại nhân có việc gì cứ nói.  
– Ta có thể tha cho các ngươi.

Thế nhưng điều kiện chính là ngươi phải dẫn ta đi tới Lưu Tô đảo thành Ma Vân ở Đông Hải.

Vừa vặn ta cũng muốn đi tới Lưu Tô đảo một chuyến.  
Lục Lâm Thiên mở miệng nói.

Đây có khả năng chính là người của Đoan Mộc gia.

Hắn đang muốn đi tới Lưu Tô đảo thành Ma Vân, vừa vặn cũng tiện đường.

Đỡ phải tìm hiểu một phen, dọc đường đi cũng có thể tìm hiểu một chút chuyện về Đoan Mộc gia tộc.

Chuyện sư phụ giao phó hắn nhất định phải làm được.

Cho nên sau khi suy nghĩ một lát Lục Lâm Thiên lập tức quyết định cùng với đám người Đoan Mộc gia tộc này đi tới Lưu Tô đảo.  
Đoan Mộc Y Y lần nữa kinh ngạc.

Những người này không ngờ lại muốn cùng đồng hành với bọn họ khiến cho trong lòng nàng có chút đều phòng.

Đoan Mộc Y Y mở miệng nói:  
– Tốc độ tọa kỵ Thiên Sí Tuyết Sư của đại nhân so với con thuyền của chúng ta nhanh hơn không ít.


Ta chỉ sợ sẽ làm lỡ thời gian của đại nhân.  
Loại lý do như thế này Lục Lâm Thiên làm sao có thể không hiểu.

Xem ra Đoan Mộc Y Y này có tâm đề phòng với mình.

Lục Lâm Thiên lập tức mở miệng cưới nói:  
– Chúng ta cũng không thiếu thời gian.

Huống chi ta luôn thích đồng hành cùng với những cô nương xinh đẹp.

Nếu như cô nương đồng ý ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.

Nếu như cô nương không đồng ý, vậy thì ta cũng không ngại gϊếŧ tất cả các ngươi, không có lựa chọn thứ ba đâu.

Cô nương tự mình quyết định đi.  
Đám người Đoan Mộc gia tộc lập tức nhìn vào Đoan Mộc Y Y.

Thanh niên mặc hoa phục kia lúc này nhìn Lục Lâm Thiên trên bầu trời, trong mắt có chút hàn ý.

Người này không ngờ lại muốn lên thuyền, chẳng lẽ là coi trọng tư sắc của biểu muội hắn.  
Đoan Mộc Y Y nhìn Lục Lâm Thiên, đôi môi mỏng khẽ mở, nói:  
– Xem ra ta đã không còn lựa chọn nào khác.

Đại nhân nếu như không chê thì xin mời lên thuyền.  
– Rất tốt.

Quấy rầy các ngươi rồi.  
Lục Lâm Thiên mỉm cười, quay đầu lại nói với Tiểu Long, Lục Tâm Đồng, Dương Quá:  
– Chúng ta lên thuyền đi.  
Nói xong, Lục Lâm Thiên đem đầu khôi lỗi cấp bảy thu vào trong nhẫn trữ vật.

Chân khí thu liễm vừa vặn đáp xuống bên người Đoan Mộc Y Y.

Hít mùi hương nhàn nhạt tràn vào trong mũi, Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  
– Đoan Mộc cô nương, phiền cô nương sắp xếp cho ta một chỗ nghỉ chân.  
– Đại nhân, mời.  
Đoan Mộc Y Y mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía đám người Lục Lâm Thiên rồi lập tức mang mọi người đi vào trong buồng nhỏ trên tàu.


Nha hoàn Tiểu Uyển kia đi sau cùng, biết đám người trước mặt đều là người gϊếŧ người không chớp mắt cho nên trong mắt nàng vẫn có chút khoảng cách.  
– Hừ, đi thành Ma Vân sao? Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Để xem đến lúc đó ngươi còn kiêu ngạo thế nào.  
Nhìn bóng lưng Lục Lâm Thiên, thanh niên mặc hoa phục thì thào nói.  
Dưới sự dẫn đường của Đoan Mộc Y Y, Lục Lâm Thiên tiến vào trong buồng nhỏ trên tàu.

Sau khi nhìn qua, trong mắt Lục Lâm Thiên có chút ngạc nhiên.

Căn buồng nhỏ trên tàu này không giống như bình thường.

Diện tích cực lớn, ở giữa là một đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy.

Mà hai bên có không ít hành lang cùng phong nhỏ khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác hiện tại mình đang ở trong một kiến trúc nào đó.

Cái buồng nhỏ này hoàn toàn khác với buồng ở trên thuyền kiếp trước làm cho Lục Thiếu Du phải sửa lại nhận định của mình.

Có lẽ là do đây là lần đầu tiên Lục Thiếu Du nhìn thấy thuyền của dị thế.  
Dưới sự sắp xếp của Đoan Mộc Y Y, bốn người Lục Lâm Thiên được sắp xếp vào trong ba căn phòng.

Lục Tâm Đồng ở một phòng.

Dương Quá một phòng, Lục Lâm Thiên và Tiểu Long một phòng.

Về phần Thiên Sí Tuyết Sư và Phi Thiên Ngô Công đều ở trên không, không xuống dưới boong tàu.  
Sau khi sắp xếp cho bốn người Lục Lâm Thiên xong Đoan Mộc Y Y mới rời đi.

Mà Lục Lâm Thiên cũng nhắc qua với Đoan Mộc Y Y, không có việc gì thì không nên tới gần phòng của đám người Lục Thiếu Du.  
Mà hai lão giả của Đoan Mộc gia tộc cùng với thanh niên hoa phục cũng đứng ở phía xa, không dám tới gần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui