Đỉnh Phong Thiên Hạ


Hai Vũ Phách kia trong nháy mắt cảm nhận được không ổn, linh hồn lạnh lẽo, thế nhưng cũng không thể thoát khỏi lưu quang kia.  
Sưu Sưu Sưu.  
Ba đạo lưu quang phá không bắn tới.

Chỉ trong nháy mắt trên mi tâm tên người hầu và hai Vũ Phách kia lập tức xuất hiện ba lỗ máu.

Không có một chút kháng cự nào, thân thể đổ ập xuống mặt đất.  
– Thật mạnh mẽ.  
Không ít người chugn quanh kinh hãi.

Hai Vũ Phách không ngờ lại trực tiếp bị đánh chết.

Bọn họ không ngờ mấy người thoạt nhìn như thiếu gia, tiểu thư nhà giàu đi du ngoạn này lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.  
Giờ phút này, tại một vị trí không có người chú ý trên tửu lầu, có hai đạo thân ảnh nhìn về bốn người Lục Lâm Thiên, một lát sau ánh mắt được thu liễm lại.  
– Nhị đệ, không nên gϊếŧ chóc nhiều.

Xuất thủ giáo huấn là được rồi.

Gϊếŧ chóc nhiều đối với đệ không tốt chút nào.  
Nhìn Lục Lâm Thiên một kích gϊếŧ chết ba người, Dương Quá lập tức nói.  
– Đại ca, huynh cũng biết đám người này bình thường hay diễu võ dương oai.

Lưu bọn chúng lại thì cũng là tai họa.

Có một số người cần phải trực tiếp gϊếŧ chết.  
Lục Lâm Thiên mở miệng nói.

Hắn biết vị đại ca này cái gì cũng tốt, thế nhưng quá mềm lòng.  
– Không ăn nữa.


Chúng ta đi thôi.

Mấy tên này quá đáng ghét.  
Lục Tâm Đồng nhìn ba cỗ thi thể trên mặt đất, lại nhìn thanh niên hoa phục kêu thảm thiết, ánh mắt có chút chán ghét.  
– Tâm Đồng, người này bao lâu nữa mới chết?  
Nhìn thanh niên hoa phục đang lăn lộn trên mặt đất, Tiểu Long đứng dậy đạp một cước khiến cho thanh niên hoa phục văng ra bên ngoài.

Miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Bên trong máu tươi có không ít ấu trùng dữ tợn.  
– Vốn phải bảy ngày bảy đêm thì ấu trùng của ta mới chậm rãi thôn phệ hắn tới chết.

Thế nhưng hiện tại chỉ vì một cước của ngươi, ta nghĩ trong vòng ba ngày hắn nhất định sẽ phải chết.  
Lục Tâm Đồng khẽ nói.

Bộ dáng kia không chút ảnh hưởng tới khí chất cao quý của nàng.  
– Chúng ta đi thôi.  
Đánh chết mấy Vũ Phách đương nhiên Lục Lâm Thiên cũng không để vào trong lòng.

Sau khi đặt mười một kim tệ trên bàn, bốn người trực tiếp rời đi.  
Tiểu nhị kia đã sớm bị dọa choáng váng, bản thân vẫn đang sứng sờ đứng tại chỗ.

Toàn thân run rẩy, mãi chưa thể hồi phục tinh thần.  
Rống Rống.  
Tâm thần Lục Lâm Thiên đã thông tri có Thiên Sí Tuyết Sư cho nên sau khi bốn người đi tới cửa thì Thiên Sí Tuyết Sư đã xoay quanh trên bầu trời.

Bốn người dừng lại một chút rồi lập tức nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.  
Sưu Sưu.  
Hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư dựng lên, mang theo một cơn gió mạnh mẽ biến mất tại chỗ.  
– Đây hình như là Thiên Sí Tuyết Sư, chí ít cũng đã tới ngũ giai.  
– Ta thấy không chỉ như vậy, chí ít cũng tới ngũ giai hậu kỳ.  
Nhìn Thiên Sí Tuyết Sư biến mất trong không trung.

Đám người trong tửu điếm đều có chút kinh hãi.

Lại nhìn vào Hoàng thiếu gia đang lăn lộn thảm thiết trước cửa.

Lúc này bọn họ mới biết được, hôm nay vị Hoàng thiếu gia này đã trêu vào đám người không thể trêu nổi.  
– Tiểu thư, thực lực những người này thật mạnh mẽ.  
Nhìn Thiên Sí Tuyết Sư đi xa, trong một góc của tửu lâu, một người mở miệng nói.  
– Một Linh Vương, một Vũ Vương, còn có một người khiến ta nhìn không thấu.

Mặt khác còn có một linh thú lục giai, khí tức bất phàm, không phải là linh thú bình thường.

Còn nữa, trên người thiếu nữ vừa mới thi triển độc công kia còn có một đầu Phi Thiên Ngô Công.

Thiên Sí Tuyết Sư lục giai hậu kỳ, những người này tuyệt đối không dễ chọc, tuyệt đối nguy hiểm.

Chúng ta không nên chọc vào bọn họ.

Còn nữa, thời điểm ta mặc nam trang không được gọi ta là tiểu thư.  
Một người khác nhẹ giọng nói.


Thanh âm khàn khàn không rõ.

Thế nhưng nếu nghe kỹ có thể phát hiện ra, trong thanh âm khàn khàn này có một chút mềm mại.

Mà người này mặc một bộ trường sam, ước chừng hai chục tuổi, lớn lên cực kỳ tuấn tú.

Đặc biệt là đôi mắt to kia giống như có linh tính, nếu như không nhìn thấy ánh mắt này thì có thể không chú ý tới người này.

Thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái có lẽ sẽ không quên được.  
– Tiểu thư, hiện tại chúng ta cần phải trở về rồi.  
Người vừa mới mở miệng khi trước lập tức lên tiếng hỏi.

Người này thân hình gầy gò, dáng vẻ cơ linh, cặp mắt cực kỳ thanh tú.  
– Vốn ta đang định đi Cổ Vực một chuyến, ai ngờ lại bị phái người tới bắt cho nên cũng chỉ có thể trở về.  
Thanh niên nữ giả trang nam kia nói.  
– Tiểu thư, sau khi mọi chuyện xong xuôi chúng ta lại trở lại là được.

Nhất định sẽ có cơ hội đi vào đại lục Linh Vũ và Cổ Vực.  
– Sợ rằng rất khó.

Vốn ta cho rằng thật vất vả mới có cơ hội xuất môn lần này, ai ngờ vừa đi được hai phần ba lộ trình lại bị người trong tộc đuổi theo.

Việc này cũng không đơn giản, trong tộc không có nắm chắc cho nên ta cũng không nắm chắc.  
Nữ tử giả trang nam kia thở dài, trong đôi mắt xinh đẹp có một chút ngưng trọng.

Nữ tử này lại nói:  
– Chúng ta đi thôi, có lẽ người trong tộc lại đang tưởng rằng chúng ta lại chạy trốn rồi.  
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, bốn người Lục Lâm Thiên cũng không bị tên Hoàng thiếu gia kia làm ảnh hưởng tới tâm tình thưởng thức hải vực vô biên của mọi người.  
– Ca ca, huynh xem.  
Một lát sau, Lục Tâm Đồng nhìn xuống phía dưới.

Lúc này ở hải vực phía dưới xuất hiện một con thuyền lớn.

Thân tàu cực lớn, tốc độ cực kỳ kinh khủng.

Con thuyền khổng lồ xẹt qua mặt nước tạo thành một vết rẽ sóng vô cùng lớn.


Tạo thành hai cơn sóng lan tràn ra chung quanh.  
– Tốc độ không chậm.  
Lục Lâm Thiên nhìn xuống phía dưới rồi nói.

Con tàu khổng lồ này không ngờ lại có tốc độ không thua một đầu yêu thú phi hành lục giai.

Điều này khiến cho Lục Lâm Thiên cực kỳ kinh ngạc.

Thảo nào trên hải vực này thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy không ít thuyền lớn.

Hóa ra có một ít thuyền bè tốc độ không dưới yêu thú phi hành.  
Một lát sau, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống lưng Thiên Sí Tuyết Sư, tiếp tục tu luyện Tử Vong Phong Bạo.

Dọc đường đi tu luyện và lĩnh ngộ không ngừng khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác bản thân tiến bộ không ít.

Trên phương diện thuộc tính phong, vốn lực lĩnh ngộ của hắn không tồi cho nên lúc tu tuyện Tử Vong Phong Bạo so với Tề Thiên Liệt Địa trảo khi trước có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút.  
Chỉ là Lục Lâm Thiên cũng có chút không hài lòng.

Tốc độ tu luyện tuy rằng không chậm, thế nhưng cũng không phải là quá nhanh.  
Lúc này nếu như có người khác biết được Lục Lâm Thiên dễ dàng tu luyện thành công vũ kỹ Địa cấp như vậy lại còn chê tốc độ chậm mà nói nhất định sẽ bị đả kích tới chết.

Vũ Vương nhị trọng bình thường muốn tu luyện vũ kỹ Địa cấp, căn bản chính là nằm mơ.

Tuyệt đối là chuyện không có khả năng.  
Tu luyện vũ kỹ Địa cấp yêu cầu về việc lĩnh ngộ thuộc tính vô cùng quan trọng.

Hai là cần phải đả thông một ít kinh mạch đặc thù.

Mà ngay cả vũ kỹ Huyền cấp cũng có không ít loại cần phải đả thông kinh mặc đặc thù trên người thì mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui