Đỉnh Phong Thiên Hạ


Mà Hoàng Đan là ai? Là người đã từng lăn lộn nhiều năm trong nơi hỗn loạn như thành Cự Giang, đương nhiên biết tâm tư của hai người Lưu Nhất Thủ, Lục Tiểu Bạch.

Thế nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ nói rõ từng chuyện với hai người Lục Tiểu Bạch, Lưu Nhất Thủ mà thôi.

Ngoài ra, tốc độ và năng lực của nàng còn vượt quá sự tưởng tượng của hai người Lục Tiểu Bạch.  
Theo thời gian trôi qua, hai người Lục Tiểu Bạch Lưu Nhất Thủ đã giao không ít chuyện lớn nhỏ cho Hoàng Đan.

Tới lúc này tài năng của Hoàng Đan mới được phát huy triệt để khiến cho Lục Tiểu Bạch và Lưu Nhất Thủ âm thầm kinh ngạc không thôi.

Thảo nào chưởng môn lại kéo nữ nhân này vào Kim đường.

Nữ nhân này quả thực không hề đơn giản chút nào.  
Hai người Lục Tiểu Bạch và Lưu Nhất Thủ cũng không phải là người đố kỵ tài năng của người khác.

Bằng vào thân phận và địa vị của họ trong Phi Linh môn hiện tại, lại thêm quan hệ với chưởng môn căn bản không cần phải đố kỵ, mà cơn bản bọn họ cũng không dám như vậy.

Cho nên không bao lâu sau, Hoàng Đan đã trở thành người đứng đầu thứ ba trong Kim đường.

Dưới sự nỗ lực và phối hợp của ba người, chuyện trong Kim đường đều được xứ lý thích đáng khiến cho mấy đường khác âm thầm cảm thán.

Người phụ trách các đường khác cũng đã bắt đầu tiếp nhận Hoàng Đan như một thành viên trong Phi Linh môn.  
Tất cả bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Thế nhưng lúc này hai người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lại là hai người mệt nhất.

Mỗi một lần Lục Lâm Thiên phủi tay làm chưởng quầy thì gánh nặng trong Phi Linh môn lại rơi vào trên đầu bọn họ.

Trước đây bọn họ thấy bản thân mình còn có thể thừa nhận được.


Thế nhưng Phi Linh môn càng lúc càng lớn khiến cho bọn họ có cảm giác lực bất tòng tâm.  
Trong đình viện phía sau núi, lúc này đám người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, còn có Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi, Diệp Mỹ, Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Khấu Phi Yến, An Cát Tú Na, Khoái Kiếm Vương đều có mặt.  
– Phó chưởng môn, chưởng môn truyền đến tin tức, Triệu gia  
Đã sắp xếp người trên trấn Hoa Môn của chúng ta, chưởng môn muốn chúng ta mau chóng hành động.  
Diệp Phi nói với Khấu Phi Yến.  
Khấu Phi Yến hiện tại tốt xấu gì cũng là phó chưởng môn, trong lòng mọi người tuy rằng chỉ nhận thức Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.

Thế nhưng ngoài mặt vẫn phải làm cho có.

Huống chi trước khi Lục Lâm Thiên rời đi cũng đã nói qua.

Đám người Khấu Phi Yến gia nhập Phi Linh môn thì chính là người Phi Linh môn, phải đối xử bình đẳng.

Ngụ ý là muốn mọi người không nên có tâm lý bài xích, đương nhiên mọi người cũng hiểu rõ ý tứ của Lục Lâm Thiên.  
– Đông cung phụng, Bạch cung phụng, hai vị thấy thế nào?  
Khấu Phi Yến nhíu mày rồi lập tức hỏi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.

Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, bản thân mình muốn gia nhập vào Phi Linh môn cũng không thể nào nhanh được như vậy.

Mà nếu muốn chân chính dung nhập vào Phi Linh môn thì cũng chỉ có thể bắt đầu từ hai người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh này.

Chỉ khi nào hai người này chấp nhận vị phó chưởng môn như nàng thì những người khác mới có thể chấp nhận.  
– Phó chưởng môn cứ quyết định là được rồi.  
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.

Ngụ ý chính là bản thân mình cũng không có ý kiến.

Khấu Phi Yến thân là phó chưởng môn, chút mặt mũi ấy nàng vẫn phải cấp cho.

Huống chi sau lưng Khấu Phi Yến này còn có một Hổ Viêm Thiên Vương.

Đối với nỗi khổ tâm trong lòng Lục Lâm Thiên, nàng và Đông Vô Mệnh đương nhiên hiểu rõ, cho nên cũng biết nên làm như thế nào.  
– Được rồi.

Vậy thì chuyện lần này giao cho An Cát trưởng lão và Khoái Kiếm Vương.

Ý của chưởng môn chính là gϊếŧ không tha.

Một người cũng không được tha.  
– Vâng.  
Khoái Kiếm Vương, An Cát Tú Na gật đầu đáp.  
– Phó chưởng môn, Ám đường còn nhận được tin tức.

Gần đây Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo, Lan Lan sơn trang đã tập kết không ít người trên địa bàn chung quanh Phi Linh môn ta.

Thỉnh thoảng giở trò kɧıêυ ҡɧí©ɧ Phi Linh môn.

Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?  
Diệp Mỹ mở miệng nói.  

Khấu Phi Yến nhíu mày.

Vốn đám người Hóa Vũ tông cùng các sơn môn khác cũng từng liên hệ với Bách Linh tông các nàng đối phó với Phi Linh môn cho nên nàng cũng hiểu rõ.

Có một số việc không cần nói cũng hiểu.

Đám người Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo, Lan Lăng sơn trang kia sợ rằng sẽ không cho phép Phi Linh môn tiếp tục phát triển.

Phi Linh môn phát triển tới bây giờ đã là cực hạn mà bọn hắn có thể tiếp nhận.  
– Chưởng môn đã từng nói qua, chúng ta không thể có tranh chấp với ba môn phái này.

Vạn nhất tạo thành ma sát lớn, ba môn phái này có lẽ sẽ nhân cơ hội nháo sự với chúng ta.  
Khấu Phi Yến nhíu mày rồi nói:  
– Nhưng mà nếu như chúng ta nhân nhượng thì ba môn phái này sẽ được một tấc tiến thêm một thước.

Đây cũng không phải là biện pháp tốt.

Ta có ý kiến thế này, mọi người thử nghĩ xem có được không.

Chúng ta phái yêu thú của Yêu đường tới biên cảnh, nếu như ba môn phái này được một tấc lại tiến thêm một bước mà nói, chúng ta vừa vặn dùng yêu thú của yêu đường ngăn cản.

Đến lúc đó cho dù gặp chuyện không may Phi Linh môn ta cũng có thể chối bỏ.  
Nói xong, Khấu Phi Yến nhìn về phía mọi người.  
– Biện pháp này của Phó chưởng môn không tồi, ta thấy như vậy cũng tốt.  
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh do dự một lát rồi nói.  
– Ta thấy cũng không tồi.  
Đông Vô Mệnh nói.  
– Ta thấy cũng được.

Để yêu đường chúng ta tới giáo huấn bọn chúng một lần.

Bọn chúng tưởng Phi Linh môn chúng ta dễ bắt nạt sao?  
Thiên Độc Yêu Long nói.  
– Nếu đã như vậy chuyện này giao cho ba vị đường chủ của yêu đường.  
Khấu Phi Yến nói xong lập tức nhìn qua Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh rồi nói:  
– Nếu như Đông cung phụng có thể luyện chế một ít độc đan giao cho đệ tử ở biên cảnh thì có lẽ cũng có thể tạo ra hiệu quả kinh sợ đối phương.


Độc của Đông cung phụng ta tin không có mấy người dám đơn giản động vào.  
– Không sai, không sai.

Vậy thì ta sẽ luyện chế nhiều độc đan hơn một chút, để cho bọn chúng thưởng thức sự lợi hại của độc đan.  
Đông Vô Mệnh mỉm cười nói.  
Trong hải vực vô biên, trên không trung, Thiên Sí Tuyết Sư thả người phi hành.

Thân thể cao lớn thỉnh thoảng xuyên qua từng tầng mây.

Hai cánh rung động, không gian khẽ vặn vẹo.

Không khí gào thét tạo ra tiếng xé gió trầm thấp.

Tốc độ cùng khí thế như vậy yêu thú thất giai bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.  
Lúc này Lục Lâm Thiên không tiếp tục tu luyện Tử Vong Phong Bạo mà đang khoanh chân ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.

Không khí thổi qua thế nhưng trên người lại không có một chút dị động nào.

Y phục chỉ khẽ động, quanh thân được một vòng quang tráo vô hình bao phủ.  
Lục Lâm Thiên nhắm hai mắt lại, tâm thần chìm đắm trong việc lĩnh ngộ thuộc tính phong.

Quanh thân tràn ngập khí tức thuộc tính phong.

Trong không gian lúc này có một cỗ năng lượng thuộc tính phong quay chung quanh Lục Lâm Thiên.

Cứ như vậy trong lúc lĩnh ngộ Lục Thiếu Du tiến vào một trạng thái huyền diệu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui