Đỉnh Phong Thiên Hạ


Vân Hồng Lăng nhìn Lục Lâm Thiên, sắc mặt không ngừng biến hóa, lại nói:  
– Xem ra lần này chàng đã thực sự tức giận.  
– Thi triển linh hồn sưu tác không phải là chuyện nhỏ.  
Lục Lâm Thiên mở miệng nói.  
– Nói cho chàng một việc.

Thϊếp nghe đại hộ pháp nói, trong tông định toàn lực cứu chữa quan hệ với chàng.

Nể mặt thϊếp cùng cha, chàng cho qua đi được không? Dù sao Vân Dương Tông cũng có mặt mũi của mình, không có khả năng bồi thường quy mô lớn cho chàng.

Nhưng vậy đối với tiểu tặc nhà chàng đã tốt lắm rồi.  
Vân Hồng Lăng nói.  
– Sợ rằng Vân Dương Tông còn có chỗ cần đến ta a.  
Lục Lâm Thiên mỉm cười.

Làm sao hắn không rõ cơ chứ.

Khi trước Vân Dương Tông kết minh với Phi Linh môn, Lục Lâm Thiên mơ hồ nghĩ tới phía sau nhất định có bí mật gì đó.

Mà theo thời gian, Lục Thiếu Du càng có thể cảm giác được.

Phía sau dường như còn có chuyện gì đó.  
– Hừ, dù sao đi nữa thϊếp cũng mặc kệ.

Nể mặt thϊếp, chàng không được mâu thuẫn với cha.

Bằng không thϊếp cắn chàng.  
Vân Hồng Lăng chu miệng, hung hăng cắn một cái vào ngực Lục Lâm Thiên.  
– Nàng cắn ta thì ta cũng cắn nàng.  
Lục Lâm Thiên nở nụ cười tà, cảnh xuân lại tràn ngập căn phòng nhỏ.  
Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống, Lục Lâm Thiên đã có mặt trong tiểu sảnh, đồng thời Vân Khiếu Thiên cũng có mặt ở đó.  
– Ra mắt nhạc phụ.  

Lục Lâm Thiên hành lễ.

Sáng sớm đã bị nhạc phụ Vân Khiếu Thiên bắt gặp hắn và Vân Hồng Lăng từ trong phòng đi ra, quả thực có chút xấu hổ.  
– Nghe nói con xông qua trọng thứ sáu vũ cảnh và trọng thứ bảy tiên cảnh sao? Thực lực cũng không kém.  
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt có chút kinh ngạc.

Xông qua trọng thứ sáu và thứ bảy của Vũ cảnh, Tiên cảnh.

Tuy rằng thực lực không kém, thế nhưng cũng sẽ không khiến cho hắn kinh ngạc.

Thứ khiến hắn chân chính kinh ngạc chính là, Lục Thiếu Du mới chỉ có tu vi Vũ Vương nhị trọng và Linh Vương nhất trọng mà thôi.

Điều này khiến cho hắn kinh ngạc cùng với chấn động không nhỏ.  
– Đa tạ nhạc phụ khích lệ.  
Lục Lâm Thiên nói.  
– Được rồi, nói chính sự đi.

Ta cũng không quanh co nữa.

Vạn trưởng lão Vân Dương Tông thi triển linh hồn sưu tác với con, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Ta cũng không hy vọng con tha thứ.

Dù sao Vô Tự Thiên Thư quá mức quan trọng, ta chỉ hy vọng con có thể hiểu được.  
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.  
– Nhạc phụ đã nói như vậy tiểu tế cũng không giấu nữa.

Thực lực tiểu tế thấp, coi như bị Vân Dương Tông thi triển linh hồn sưu tác cũng chỉ có thể tự trách mình mà thôi.

Cũng không thể oán trách Vân Dương Tông.

Dù sao tiểu tế cũng không sao, nhạc phụ không cần quá lo lắng.  
Lục Lâm Thiên nói, ánh mắt không có một chút ba động nào.  
– Lâm Thiên, con nói như thế chứng minh trong lòng con vẫn có chút khúc mắc a.  
Vân Khiếu Thiên nói.  
– Xin hỏi nhạc phụ, nếu như có người thi triển linh hồn sưu tác với người, người sẽ làm gì? Vân Dương Tông sẽ làm gì?  
Lục Lâm Thiên nói.

Tuy rằng hắn biết chuyện này không có liên quan tới vị nhạc phụ này, lùi vạn bước mà nói, Vân Dương Tông làm vậy đối với hắn cũng đã đủ khách khí rồi.

Thế nhưng trong lòng Lục Lâm Thiên vẫn không bỏ qua được.  
Ngay cả bản thân Lục Lâm Thiên cũng không biết, vì sao trong lòng mình lại có phản ứng kịch liệt như vậy.

Trên con đường tu luyện của Lục Lâm Thiên đều có vết chân của cường giả.

Có Âm Dương Linh Vũ quyết thế nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng thôn phệ quá nhiều.

Có thể là vì suy nghĩ cho con đường tu luyện sau này, sợ có ảnh hưởng lớn tới tu vi.

Mà lần này Vân Dương Tông thi triển linh hồn sưu tác, đối với tiền đồ sau này có ảnh hưởng cực lớn mới khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du có chút tức giận.

Làm ảnh hưởng tới con đường trở thành cường giả của hắn, Lục Thiếu Du không chấp nhận một chút nào.  
– Chuyện này…  
Vân Khiếu Thiên nghẹn lời, hắn cũng có thể cảm giác được oán khí trong lòng Lục Lâm Thiên không nhỏ.

Hắn nhíu mày nói:  
– Vạn trưởng lão thi triển linh hồn sưu tác cũng không thành công.


Ngược lại lại bị con gây thương tích, linh hồn bị thương vô cùng nặng.

Trên thực tế, tổn thất của Vân Dương Tông ta so với con con lớn hơn.

Con cũng nên thỏa mãn.  
– Nhạc phụ, có câu nói trộm gà không được còn mất nắm gạo, ý tứ đại khái cũng giống như thế này a.  
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.

Thi triển linh hồn sưu tác thất bại, linh hồn bị thương nặng, điều này cũng không có một chút quan hệ nào với hắn.  
– Tiểu tử con cũng đừng được thế không buông tha người khác.

Ta hỏi con một câu.  
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.

Hắn đối với tiểu tử này cũng không có biện pháp.

Phi Linh môn hiện tại cũng coi như thế lực nhất lưu.

Tiểu tử này lại là chưởng môn của Phi Linh môn, thân phận không tầm thường.

Quan trọng nhất là chuyện gì tiểu tử này cũng vô cùng cẩn thận, đặc biệt còn có tài giả bộ, quả thực khiến cho hắn không biết làm sao.  
– Mời nhạc phụ nói.  
Lục Lâm Thiên mở miệng.  
– Con có còn coi ta là nhạc phụ hay không?  
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên rồi hỏi.  
– Nhạc phụ, người nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.

Cho dù không coi người là nhạc phụ thì Vân Hồng Lăng vẫn là thê tử của con.

Những lời này của người khác gì gϊếŧ con a.  
Lục Lâm Thiên nói.  
– Nếu như con còn coi ta là nhạc phụ, vậy thì sảng khoái một chút.

Thi triển linh hồn sưu tác với con là Vân Dương Tông ta sai.

Thế nhưng có một số việc lập trường không giống nhau, con cũng nên hiểu cho chúng ta.

Đây là bảo vật Tuyết Phách linh dịch của Vân Dương Tông ta.

Có tác dụng vô cùng lớn với linh hồn.


Nó tới từ một nơi kỳ lạ trong Vân Dương Tông.

Một trăm năm chỉ có một lọ như vậy.

Sau khi dùng có thể tăng cường không ít linh lực.

Dùng tu vi Linh Vương nhất trọng của con, tốt nhất không nên ăn vào một lần.

Sau khi dùng có thể đột phá tới Linh Vương nhị trọng đỉnh, cho dù là đột phá tới Linh Vương tam trọng cũng có thể có khả năng.

Đây chính là đền bù của Vân Dương Tông đối với con lần này.

Nếu như con còn coi ta là nhạc phụ thì cầm bình Tuyết Phách linh dịch này đi.

Nếu như con không nhận người nhạc phụ này như ta, vậy thì ta cũng không còn biện pháp nào khác.  
Nói xong, Vân Khiếu Thiên móc ra một bình ngọc to chừng bàn tay, hình dạng giống như một cái hồ lô.

Sau đó nhìn về phía Lục Lâm Thiên rồi nói.  
Lục Lâm Thiên ngạc nhiên, lập tức nhìn bình ngọc.

Tuyết Phách linh dịch này trên Thiên Linh lục dường như cũng có ghi chép một chút.

Thế nhưng hắn có cảm giác Tuyết Phách linh dịch này so với Hồn thần dịch lần trước Linh Thiên môn đưa cho hắn còn mạnh hơn không ít.

Không nghĩ tới Vân Dương Tông lại có loại bảo vật này.

Xem ra Vân Dương Tông lần này cũng phải nhịn đau xuất ra thứ này.  
– Nhạc phụ, mặc kệ người có nhận người con rể như ta hay không, trên phương diện việc tư, tiểu tế vĩnh viễn coi người là nhạc phụ.

Về chuyện công, hôm nay chúng ta không nói tới chuyện kia nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui