Đỉnh Phong Thiên Hạ


Nghiêm túc nhìn Lục Lâm Thiên, Vân Khiếu Thiên mở miệng mang theo uy thế không thể kháng cự nói:  
– Lâm Thiên, Vô Tự Thiên Thư cực kỳ quan trọng, so với trong tưởng tượng của còn còn lớn hơn nhiều.

Vô Tự Thiên Thư giao cho Vân Dương Tông, Vân Dương Tông ta có thể đáp ứng bất luận điều kiện gì của con.

Cho dù là dùng công phu sư tử ngoạm cũng không thành vấn đề.  
Lục Lâm Thiên nhìn Vân Khiếu Thiên rồi lắc đầu nói:  
– Nhạc phụ, tiểu tế thực sự không có Vô Tự Thiên Thư gì đó.

Nếu như không tin, vậy thì nhạc phụ dùng sưu linh thuật đi.

Tiểu tế tuyệt đối không phản kháng.  
Lục Lâm Thiên ủy khuất nói, thế nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:  
– Nhạc phụ, tầm quan trọng của Vô Tự Thiên Thư sao ta lại không biết cơ chứ.

Cho dù thế nào cũng không thể giao cho Vân Dương Tông.  
Nhìn Lục Lâm Thiên móc ra nhẫn trữ vật chứng minh sự thuần khiết, Vân Khiếu Thiên cảm thấy ngoài ý muốn.

Quả thực không giống với tính cách thường ngày.

Lẽ nào hắn đã đoán sai.

Vô Tự Thiên Thư thực sự không có quan hệ với Lục gia? Thế nhưng điều này quả thực không có khả năng, bảo vật có thể kinh động cả Độc Cô gia, sợ rằng cũng không có mấy thứ.  
– Lâm Thiên, con thực sự không có Vô Tự Thiên Thư sao? Phải biết, con dùng Vô Tự Thiên Thư đổi lấy bất luận điều kiện gì của Vân Dương Tông cũng được.

So với thứ hư vô mờ mịt mà con tự mình tìm kiếm còn an toàn hơn nhiều.  
Vân Khiếu Thiên chậm rãi thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên rồi cắn răng nói:  
– Dù con muốn thần khí Vân Dương Tông ta cũng có thể cho con.  

– Không có, tiểu tế ngay cả Vô Tự Thiên Thư là vật gì cũng không biết.  
Lục Lâm Thiên nhìn thẳng vào Vân Khiếu Thiên rồi lắc đầu nói.

Ánh mắt cực kỳ kiên nghị, trong lòng lại nổi lên sóng gió.

Vân Dương Tông không ngờ nguyện ý đem một kiện thần khí trao đổi với Vô Tự Thiên Thư, đủ để chứng minh bên trong Vân Dương Tông có thần khí.

Điều này quả thực khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Cũng đủ để chứng minh tầm quan trọng của Vô Tự Thiên Thư.  
Nhìn Lục Lâm Thiên, lại nhìn Lục Trung, Vân Khiếu Thiên thở dài một hơi rồi nói:  
– Không có việc gì, ta còn bận việc khác cho nên đi trước một bước.  
Thu hồi cấm chế, Vân Khiếu Thiên bước ra khỏi phòng, đi được vài bước rồi quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói:  
– Lâm Thiên, việc Vô Tự Thiên Thư không thể nói với bất luận kẻ nào, đừng để dẫn tới họa sát thân.  
– Tiểu tế đã hiểu.  
Lục Lâm Thiên gật đầu đáp.  
Liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên, Vân Khiếu Thiên rời đi.

Vẻ mặt vẫn mang theo vẻ hồ nghi.

Vũ Ngọc Tiền sau khi nói với hai người Lục Thiếu Du vài câu cũng rời đi.  
Sau khi Vũ Ngọc Tiền và Vân Khiếu Thiên rời khỏi, hai người Lục Trung, Lục Lâm Thiên nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự ngưng trọng.

Tuy rằng không nói thế nhưng trong lòng cũng biết đối phương nghĩ gì.  
– Lâm Thiên, cha thϊếp tìm chàng có chuyện gì vậy? Không ngờ lại thần bí như vậy.  
Vân Hồng Lăng đi vào trong phòng rồi nói.  
– Không có gì, một chút chuyện nhỏ mà thôi.  
Lục Lâm Thiên trả lời ứng phó một câu.

Việc này dù sao càng ít người biết càng tốt.  
Vốn Lục Lâm Thiên còn muốn đi tới nơi Triệu Vô Cực giấu vũ kỹ, tài phú.

Thế nhưng sau khi gặp Vân Khiếu Thiên khiến cho Lục Thiếu Du thay đổi quyết định của mình.

Việc này không nên gấp gáp, miễn cho người khác chú ý tới hắn.  
Lục Lâm Thiên và Lục Trung cũng không nhắc tới một chữ nào liên quan tới Vô Tự Thiên Thư.

Hai người nhìn nhau là có thể biết được đối phương muốn nói gì.

Trong lòng Lục Lâm Thiên đã sớm quyết định.

Các thế lực lớn tranh đoạt Vô Tự Thiên Thư càng mạnh thì hắn càng không thể giao cho người khác.  
– Tất cả đều đang tìm kiếm Vô Tự Thiên Thư a.

Không biết bảy bản Vô Tự Thiên Thư còn lại ở đâu a.  
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Vân Dương Tông đã tìm kiếm Vô Tự Thiên Thư, sợ rằng Tam tông Tứ môn, Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang và những thế lực khác cũng đang nghe ngóng tin tức về nó.  
– Lâm Thiên.  
Trong phòng, sắc mặt Lục Trung đại biến.


Lục Lâm Thiên vừa rồi còn đang ở trong đại sảnh trong nháy mắt đột nhiên biến mất.  
– Lâm Thiên.  
Vân Hồng Lăng cũng vô cùng kinh ngạc.

Vừa rồi Lục Lâm Thiên còn đang ở trước mặt nàng, lúc này lại vô thanh vô tức biến mất.

Quá quỷ dị.  
Sưu Sưu.  
Sắc mặt Lục Lâm Thiên cũng đại biến.

Bản thân hắn vô thanh vô tức tới một không gian quỷ dị.

Bốn phía trong suốt, không có gợn sóng.  
Mà cái không gian quỷ dị này trực tiếp bao phủ Lục Lâm Thiên, Lục Lâm Thiên toàn lực giãy dụa thế nhưng cũng không thoát khỏi sự trói buộc của không gian này.  
– Không gian phong tỏa.  
Trong lòng Lục Lâm Thiên vô cùng kinh hãi.

Đây là không gian phong tỏa, so với không gian của Không Linh Vương khi trước bố trí đánh lén hắn còn mạnh hơn không biết bao lần, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.  
– Ngươi chính là Lục Lâm Thiên sao? Mau nói cho ta biết Vô Tự Thiên Thư ở đâu.  
Một thanh âm như có như không quanh quẩn bên tai Lục Lâm Thiên.

Giống như có một người đang đứng sát người hắn lên tiếng vậy.  
– Ngươi là ai? Vô Tự Thiên Thư là thứ gì?  
Trong lòng Lục Lâm Thiên trầm xuống, đây nhất định là cường giả của Vân Dương Tông.  
– Vậy thì đừng trách ta tự mình dò xét.  
Thanh âm kia lần nữa vang lên.  
Sưu Sưu.  
Lúc này trong không gian Lục Lâm Thiên có cảm giác có một đôi mắt vô hình đang nhìn chăm chú vào mình.

Giống như có một sự mê hoặc khiến cho hắn không thể phản kháng.  
– Ảo cảnh thật mạnh.  
Lục Lâm Thiên cả kinh.

Biết rõ đây là ảo cảnh, thế nhưng hắn cũng vô lực không thể thoát ra.  
Sưu.  
Trong đầu Lục Lâm Thiên, đại hồn anh dường như cảm nhận được cái gì đó, liền ngay khi đó có một cỗ sát khí tuôn ra.


Tâm thần Lục Lâm Thiên run lên, từ trong đôi mắt vô hình kia giãy ra.  
– Ngươi là ai?  
Lục Lâm Thiên quát lên một tiếng.

Sát khí quanh người bạo phát, sát khí ngập trời nhanh chóng bao phủ cơ thể.

Nhiệt độ trong không gian lạnh lẽo.

Dưới sát khí ngập trời này, tâm trí Lục Lâm Thiên càng ngày càng thanh tỉnh.  
– Ồ?  
Trong không gian vang lên tiếng kinh nghi, có vẻ vô cùng kinh ngạc.  
Trong nháy mắt Lục Lâm Thiên bỗng nhiên có cảm giác run rẩy, trong đầu lần nữa khôi phục sự thanh tỉnh.

Một cỗ linh hồn lực bên ngoài đang muốn tiến vào trong đầu hắn, thế nhưng lại bị sát khí ngập trời của đại hồn anh ngăn cản bên ngoài.  
Chỉ là cỗ linh hồn lực bên ngoài này vô cùng mạnh, càng ngày càng mạnh tới trình đột vô cùng kinh khủng.

Không gian bốn phía dưới linh hồn lực và sát khí như sôi trào lên.  
– A.  
Đột nhiên, cỗ linh hồn lực bàng bạc này đánh văng sát khí quanh người Lục Lâm Thiên, rồi tiến vào trong đầu hắn.

Linh hồn lực bàng bạc vượt quá phạm vi mà Lục Lâm Thiên có thể ngăn cản.  
Sưu.  
Đúng lúc này kim đao màu vàng trong đầu Lục Lâm Thiên rốt cuộc cũng động.

Kim quang bắn ra.

Ngay khi cỗ linh hồn lực bàng bạc kia tiến vào trong đầu Lục Lâm Thiên, trên kim đao màu vàng bỗng nhiên bộc phát ra đao mang phô thiên cái địa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui