Đỉnh Phong Thiên Hạ


Nghe Vân Khiếu Thiên phân tích, Đại hộ pháp cực kỳ kinh ngạc.

Tông chủ quả nhiên chính là cáo già, tâm trí như vậy khiến cho hắn vô cùng bội phục.  
– Tông chủ, vạn nhất Vô Tự Thiên Thư nằm trên người tiểu tử kia thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Vô Tự Thiên Thư quá quan trọng, lẽ nào chúng ta…  
Đại hộ pháp cũng không nói hết thì Vân Khiếu Thiên đã ngắt lời, Vân Khiếu Thiên nói:  
– Nếu như Vô Tự Thiên Thư thực sự nằm trong tay tiểu tử kia, chung quy so với nằm trên những người khác sẽ tốt hơn.

Lão tông chủ đã nói qua, chuyện Vô Tự Thiên Thư nhất định phải biết rõ.

Chuyện này đối với Vân Dương Tông ta vô cùng quan trọng, không được xảy ra sai lầm.

Còn tiểu tử kia, chuyện mà hắn dấu diếm há chỉ có chuyện này.

Nếu như ta đoán không sai, bảo vật mà toàn bộ đại lục tìm kiếm khi trước cũng bị tiểu tử này chiếm được.  
– Tông chủ định nói tới vật gì?  
Đại hộ pháp nghi hoặc hỏi.  
– Ha ha, sau này ngươi sẽ biết.  
Vân Khiếu Thiên mỉm cười nói:  
– May mà tiểu tử này là con rể của Vân Dương Tông ta.

Bị nhốt trong Huyền Thiên bí cảnh, nhân họa đắc phúc a.

Thảo nào Huyền Thiên bí cảnh lại xuất hiện lần nữa.

Hy vọng chuyện này không bị người khác suy đoán ra quá sớm.  
Dưới màn đêm, trên trời cao xuất hiện một đám ngôi sao lóe sáng.

Một vầng trăng chiếu xuống núi non giống như là một tấm lụa phỏng phủ lên những ngọn núi khổng lồ.

Trên một ngọn núi khổng lồ lúc này có một mùi thơm ngát thấm đẫm ruột gan bay lên, khiến cho người ta hít vào có cảm giác thoải mái.  

Phù.  
Lục Lâm Thiên thở ra một ngụm trọc khí trong cơ thể.

Hai mắt mở ra, tinh quang chớp động.

Cảm nhận thương thế trên người lúc này đã khôi phục không kém bao nhiêu, Lục Lâm Thiên không khỏi mỉm cười.

Có Bất Diệt huyền thể, quả thực vô cùng tiện lợi.  
Sau khi thở ra một ngụm trọc khí, Lục Lâm Thiên nhìn Triệu Vô Cực máu tươi nhễ nhại rồi lập tức lấy ra Hỏa Long đỉnh.  
– Lục Lâm Thiên, ngươi muốn làm gì?  
Nhìn Lục Lâm Thiên, trong lúc mơ hồ Triệu Vô Cực có cảm thấy linh hồn sâu trong đầu mình có chút run rẩy, lạnh lẽo.  
– Không có gì, ngươi còn nhớ rõ tôn tử Triệu Kình Thiên của ngươi không? Ngay trong Hỏa Long đỉnh này ta đã đem hắn luyện chế thành khôi lỗi.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt cười.  
– Lục Lâm Thiên, tiểu tạp chủng thủ đoạn độc ác.

Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.  
Nhắc tới tôn tử, cũng chính là hy vọng của Triệu gia khi trước, chính là đệ tử có thiên phú tốt nhất trong Triệu gia từ trước tới nay.

Vốn Triệu Vô Cực muốn dựa vào hai tôn tử này làm Triệu gia quật khởi.

Không ngờ lại bị Lục Lâm Thiên gϊếŧ chết.

Loại hận ý này khiến cho linh hồn của Triệu Vô Cực thiếu chút đóng băng.  
– Ngươi không tha cho ta sao? Ngươi còn tư cách này sao? Ngươi nhớ tôn tử như vậy sao? Yên tâm, ta cũng sẽ đem ngươi từ người sống luyện chế thành khôi lỗi.  
Lục Lâm Thiên vẫn mỉm cười nói.  
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, sắc mặt Triệu Vô Cực đại biến.

Trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.

Luyện chế người sống thành khôi lỗi, đương nhiên hắn biết điều này đại biểu cho việc gì, đây là một loại thủ đoạn cực kỳ tàn khốc.  
– Không… Không được.  
Ánh mắt Triệu Vô Cực hiện lên sự cầu xin.  
– Ta vốn muốn gϊếŧ ngươi.

Thế nhưng gϊếŧ ngươi lại quá tiện nghi cho ngươi rồi.

Đem ngươi luyện chế thành Hỏa Nhân khôi lỗi, sợ rằng có thể đạt tới thất cấp sơ giai, ta cũng vô cùng chờ mong a.  
Khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên.

Nụ cười này khiến cho da đầu Triệu Vô Cực tê dại.  
– Ngươi thả ta ra.

Ta thề sẽ không đối phó với Lục gia các ngươi nữa.

Ta dùng bảo vật để đổi lấy mạng của ta.

Ngươi gϊếŧ ta cũng không nhận được, dù sao ta cũng không đặt trong nhẫn trữ vật.  
Triệu Vô Cực cũng sợ chết, đặt biệt là biết mình bị luyện chế thành khôi lỗi khiến cho hắn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Lục Lâm Thiên.

Thứ duy nhất hiện tại hắn có thể làm chính là cầu xin tha thứ, dùng bảo vật đổi lấy mạng mình.  
– Ý ngươi muốn nói chính là một bộ Linh kỹ Địa cấp sơ giai và một bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai sao? Lại còn một bộ bí pháp tăng cường linh lực nữa đúng không? Ta đã sớm biết rồi, ngươi giấu ở dưới một ngọn núi trong Vân Dương Tông.

Còn có đại bộ phận tài phú những năm gần đây của Triệu gia các ngươi đều đặt ở đó.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.


Tất cả chuyện này từ trong linh hồn lực của Triệu Vô Cực hắn đã biết tới.

Một bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai, một bộ linh kỹ Địa cấp sơ giai, còn có một bộ bí pháp tăng cường linh lực.

Đây đều là bảo vật tổ tiên Triệu gia lưu lại khi trước.

Những năm gần đây cũng chỉ có ba kiện bảo vật này truyền xuống.

Mà ba kiện bảo vật này, người trong Triệu gia tu vi quá thấp cho nên không có ai tu luyện.

Mấy thứ này khiến cho Lục Lâm Thiên không khỏi vui vẻ.

Một bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai, một bộ linh kỹ Địa cấp sơ giai, còn có một bộ bí pháp.

Giá trị quả thực không nhỏ.

Cũng coi như thu hoạch lớn ngoài ý muốn.  
– Ngươi làm sao mà biết được?  
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, sắc mặt Triệu Vô Cực đại biến.

Điều này sao có thể.

Hắn đã sắp xếp tất cả mọi chuyện, sao lại có người thứ hai có thể biết được.

Hắn chưa từng nói cho bất kỳ một ai chuyện này.  
– Ta quên nói cho ngươi một chuyện.

Những đệ tử chi thứ trong Triệu gia mà ngươi an bài, có lẽ ngay cả ánh mặt trời sáng mai cũng khó mà nhìn thấy.

Còn một trăm ba mươi mốt đệ tử trực hệ Triệu gia mà ngươi di chuyển hiện tại đang được sắp xếp ở trên trấn Hoa môn của Phi Linh môn đúng không? Ha ha.

Thủ đoạn không tồi.

Không ngờ ngay cả ta cũng không biết đệ tử Triệu gia các ngươi lại nằm ngay dưới mí mắt ta.

Chỉ là ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, ta nghĩ bọn họ cũng không sống được mấy tháng nữa đâu.  
Trong mắt Lục Lâm Thiên hiện lên hàn ý.


Từ trong linh hồn Triệu Vô Cực hắn cũng biết được, một trăm ba mươi người Triệu gia đã được Triệu Vô Cực sắp xếp tới Cổ Vực, lại còn ở ngay trên trấn Hoa Môn của Phi Linh môn.

Điều này khiến cho Lục Lâm Thiên rất bất ngờ.

May mà hiện tại hắn đã biết.

Bằng không, có dư nghiệt Triệu gia ở cạnh người, thực sự là một chuyện khiến cho hắn không thể an tâm nổi.  
Triệu Vô Cực khϊếp sợ, vẻ mặt kinh hãi tới tột cùng.

Khuôn mặt hắn lúc này chuyển thành dữ tợn.

Hắn thực sự không ngờ, tất cả mọi sắp xếp của hắn hoàn toàn đều bị Lục Lâm Thiên biết được, ngay cả huyết mạch của Triệu gia cũng không thể lưu lại được nữa.  
– Lục Lâm Thiên, ta sai rồi.

Ta không nên đối phó với Lục gia các ngươi.

Ta cầu ngươi, van ngươi thả người Triệu gia chúng ta đi.

Cầu ngươi.  
Triệu Vô Cực sợ hãi đến tột cùng, bắt đầu cần khẩn.  
– Thật không? Chỉ tiếc là ta tuyệt đối không tin lời nói của ngươi.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn với mình.

Nếu như không phải hắn có Bất Diệt Huyền thể thì hiện tại hắn đã là một nửa phế nhân rồi.  
Nói xong, Lục Lâm Thiên không để ý tới Triệu Vô Cực nữa, để mặc Triệu Vô Cực không ngừng cầu xin tha thứ.

Thủ ấn trong tay biến ảo, khoanh chân ngồi xuống trước Hỏa Long Đỉnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui