Đỉnh Phong Thiên Hạ


Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn về phía trước.

Thanh âm vừa rồi hẳn là của tông chủ Vân Dương Tông đời trước, phụ thân Vân Khiếu Thiên, gia gia Vân Hồng Lăng.

Thế nhưng hôm nay hắn nhất định phải gϊếŧ Triệu Vô Cực lão cẩu, bằng không nếu như gặp lại chuyện như ngày hôm nay thì hối hận cũng không còn kịp.  
– Lục Lâm Thiên, ngươi tự đoạn một tay một chân đã là nửa phế nhân.

Nếu như cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cho dù là ai cũng không thể giúp ngươi.

Vân Dương Tông ta dùng toàn lực giúp ngươi khôi phục, việc này coi như xong.

Trên Vân Dương Tông không phải ai cũng làm càn được.  
Phía xa, đạo thanh âm kia lần nữa vang lên.  
– Thật không? Đa tạ ý tốt của Vân Dương Tông.

Thế nhưng đây là việc nhỏ, không cần Vân Dương Tông ra tay.  
Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn về phía trước.

Cảm nhận cỗ khí tức mịt mờ kia đang tập trung vào người mình, hắn cười nhạt một tiếng.

Dưới ánh mắt của mọi người Lục Lâm Thiên đem chân trái nhặt lên, từ nơi chân bị chặt đứt tức thì có một cỗ quang mang bắn ra.

Một cỗ khí tức quỷ dị lan tràn, trong nháy mắt cái chân bị chặt đứt đã hoàn hảo nằm trên đùi Lục Thiếu Du như ban đầu, không chút tổn hao nào dung hợp với nhau hoàn mỹ.

Căn bản còn không có vết tích bị chặt, ngay cả một chút dấu vết lưu lại cũng không có.  
Nhìn cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người trợn mắt líu lưỡi khó mà tin tưởng được.

Ngay trong ánh mắt kinh ngạc tới cực điểm của mọi người, Lục Lâm Thiên lần nữa đem cánh tay trái cụt nối lại.


Một đạo quang mang lóe lên, cánh tay trái trực tiếp khôi phục như cũ, không chút tổn hao gì.  
Nhìn cánh tay hoàn hảo của mình, trong lòng Lục Lâm Thiên không có một chút kinh ngạc nào.

Đây là uy lực của Bất Diệt huyền thể, từ trong tin tức của Tử Lôi huyền đỉnh Lục Lâm Thiên đã sớm hiểu rõ điểm này.

Bằng không vừa rồi sao lại không chút do dự đoạn tay chân của mình cơ chứ? Chỉ cần tay chân hắn còn là có thể nối lại vô cùng hoàn hảo.

Cho dù tay chân hóa thành từng mảnh nhỏ cũng có thể khôi phục lại như cũ.

Thân thể của hắn dưới Tử Kim huyền lôi đã được rèn giũa không ngừng, muốn nối lại là chuyện vô cùng dễ dàng không tốn chút sức lực nào.  
Nghiêm túc mà nói, Lục Lâm Thiên hiểu rõ tác dụng nghịch thiên của Bất Diệt huyền thể.

Chỉ cần Hồn Anh bất diệt, hắn sẽ không bao giờ chết.

Cho dù thân thể hóa thành từng mảnh nhỏ cũng có thể phá rồi lập.

Bất Diệt huyền thể đâu chỉ có lực phòng ngự đơn giản như vậy.

Lực phòng ngự cho dù mạnh mẽ tới đâu cũng vô pháp được coi là bất diệt.

Cũng có thể bị người khác phá hủy.

Mà chỉ có thể phá xong rồi lập mới được tính là bất diệt.  
– Trời ạ.  
Nhìn thấy một màn này, đám người chung quanh hít sâu một hơi.

Cảnh tượng trước mắt bọn họ quá hoang đường, đây còn là người sao? Thân thể bị đoạn trong nháy mắt có thể khôi phục như cũ, sợ rằng điều này bất luận kẻ nào cũng không thể làm được bước này.  
Vân Khiếu Thiên, Mông Kỳ San, Vũ Ngọc Tiền, Lục Trung, chúng trưởng lão trong Vân Dương Tông đều kinh ngạc tới mức không thốt lên lời, điều này quả thực đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.  
Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Triệu Vô Cực vô cùng kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.

Hai mắt gần như trợn ngược.

Điều này sao có thể, một nửa phế nhân tại sao đột nhiên lại khôi phục được.

Điều này căn bản là chuyện không có khả năng.

Bất luận là ai cũng không thể làm được.

Thế nhưng tất cả chuyện này lại xuất hiện vô cùng chân thật trước mắt hắn.

Tất cả những thứ hắn vừa làm đều là công cốc.  
– Ồ?  
Trước không trung, đạo khí tức mịt mờ kia đột nhiên ba động, không ngừng đánh giá Lục Lâm Thiên.  
– Ngày hôm nay Triệu Vô Cực ắt phải chết.

Cho dù là ai ngăn cản cũng phải chết.  
Lục Lâm Thiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Triệu Vô Cực.

Giờ phút này, sát ý ngập trời từ trong cơ thể hắn tuôn ra.  
– Trên Vân Dương Tông còn không tới phiên ngươi kiêu ngạo.  

Mông Kỳ San vô cùng khϊếp sợ, ánh mắt nhìn về Triệu Vô Cực phía sau rồi lập tức nhìn vào trên người Lục Lâm Thiên.  
– Lục Lâm Thiên, đây là Vân Dương Tông.

Ngoài Vân Dương Tông ngươi muốn làm gì cũng được.

Thế nhưng một khi đã tới Vân Dương Tông, nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể làm càn.  
Đạo khí tức mịt mờ kia lần nữa xuất hiện, thanh âm vang vọng.  
– Ha Ha…  
Lục Lâm Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn.

Một cỗ sát khí vô hình khuếch tán.

Dưới cỗ sát khí này, không trung tĩnh lặng, ngay cả không khí dường như cũng đình trệ.  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên quét qua những người có mặt, cuối cùng nhìn về phía trước.

Hàn ý lạnh thấu xương từ trong cơ thể Lục Lâm Thiên tràn ra.

Sát khí vô hình mang theo hàn ý khuếch tán ra chung quanh.  
Có người gây bất lợi với La Lan thị, đây chính là nghịch lân của Lục Lâm Thiên.

Ai động vào nghịch lân của hắn, vậy nhất định phải nhận hậu quả vô cùng lớn.  
Lục Lâm Thiên lớn tiếng quát:  
– Lục Lâm Thiên ta ngày hôm nay thề, ai dám ngăn cản ta hôm nay ta sẽ gϊếŧ kẻ ấy.

Nếu như Vân Dương Tông ngăn cản ta, vậy thì đệ tử Phi Linh môn ta sẽ không chết không thôi với Vân Dương Tông.  
Thanh âm Lục Lâm Thiên quanh quẩn trong không trung, rơi vào trong tay mỗi người.

Trong không gian giống như đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua.

Người có tu vi thấp lúc này chỉ cảm giác đột nhiên trong lòng có chút lạnh lẽo, giống như là máu đông lại, tất cả mọi người đều bị cỗ sát khí kinh thiên này chấn nhϊếp.  
– Sát khí thật là khủng khϊếp.  
Tất cả các trưởng lão, đệ tử, cơ mặt đều co quắp.  
– Lâm Thiên.  
Vân Hồng Lăng nhìn về phía Lục Lâm Thiên, trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ.  
Lúc này ánh mắt Vân Khiếu Thiên cũng cực kỳ ngưng trọng.


Đây là điều hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Ngày hôm nay sợ rằng việc này sẽ không đơn giản chấm dứt như vậy.  
Mông Kỳ San, Triệu Vô Cực cảm nhận cỗ sát ý trên người Lục Lâm Thiên, trong lòng đột nhiên có cảm giác không tốt.

Ánh mắt khẽ biến đổi.  
– Lục Lâm Thiên, ngươi đừng làm càn.

Đây là Vân Dương Tông, Phi Linh môn các ngươi còn chưa có đủ thực lực chống lại Vân Dương Tông.  
Trước không trung, thanh âm kia lại lần nữa vang lên.  
– Phi Linh môn ta có thực lực này hay không thì phải thử qua mới biết được.

Cho dù hôm nay Vân Dương Tông gϊếŧ ta, ta tin rằng Vân Dương Tông cũng phải trả một cái giá lớn.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

Chủ nhân của cỗ khí tức mịt mờ này chính là tông chủ đời trước của Vân Dương Tông.

Kỳ thực trong lòng Lục Lâm Thiên hiểu rõ, từ cỗ khí tức này, sợ rằng người này còn mạnh hơn Sát Phá Quân.  
Thế nhưng hiện tại Lục Lâm Thiên cũng biết hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Phải đánh chết Triệu Vô Cực, thực lực của Phi Linh môn hắn có lẽ Vân Dương Tông cũng phải chú ý.

Huống chi còn có Vân Khiếu Thiên và sư phụ Vũ Ngọc Tiền còn đó, sợ rằng Vân Dương Tông cũng không đơn giản mà đối phó với hắn.

Có tầng quan hệ này, lúc này Lục Thiếu Du mới dám lớn lối ở Vân Dương Tông như vậy.  
– Hôm nay Triệu Vô Cực phải chết, ai dám ngăn cản gϊếŧ không tha.  
Thân ảnh xinh đẹp của Lục Tâm Đồng tiến lên, khói độc ngập trời tuôn ra khiến cho mọi người chung quanh phải lùi lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui