Khi bụi mù tiêu tán, Phi Ưng Lăng Phong tiêu sái bất phàm chật vật xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.
Toàn thân chật vật, sắc mặt trắng bệch, y phục trên người bị tàn phá, mái tóc mất trật tự, khóe miệng còn vết máu nhàn nhạt.
– Người thứ ba.
Tiểu Long không dừng lại chút nào, thân thể nho nhỏ giống như một đạo lưu tinh trên không trung nhanh như thiểm điện bắn tới trước người Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt.
Sưu Sưu.
Chiến đao trong tay Khuất Đao Tuyệt giương lên, từng đạo đao mang trực tiếp đánh ra ngăn cản thân ảnh của Tiểu Long.
– Hừ, một đao này của ngươi thực sự quá yếu.
Ngãi ngứa cho ta còn kém một chút.
Tiểu Long lạnh nhạt nhìn vào đao mang trong bầu trời.
Quanh thân đột nhiên có quang mang chợt lóe, thân thể lập tức được bao phủ bởi một vòng quang tráo.
Bên trên còn có một cỗ hỏa diễm màu vàng quỷ dị.
Không gian chung quanh hảo diễm màu vàng này trực tiếp bị đốt cháy, làm xuất hiện những cái khe màu đen trong không gian.
Cạch cạch.
Một đao của Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt đánh xuống, vòng quang tráo bằng hỏa diễm chỉ khẽ run lên một chút, căn bản không có ba động quá lớn.
Đao mang lập tức biến mất, Khuất Đao Tuyệt trợn mắt líu lưỡi.
– Hắc hắc, ngươi cũng xuống phía dưới đi thôi.
Thân ảnh Tiểu Long trong chớp mắt này nhanh như thiểm điện bắn về phía Khuất Đao Tuyệt.
Bàn tay nho như ngọc giống như sấm sét trong nháy mắt đánh vào trên người Khuất Đao Tuyệt.
Phanh Phanh.
Tiếng trầm thấp, kình khí khuếch tán.
Trong khoảnh khác, thân thể Khuất Đao Tuyệt trực tiếp bị đánh rơi xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng cũng xuất hiện vết máu nhàn nhạt.
– Trời ạ.
Tiểu đồng này là ai, không ngờ lại có thể chà đạp ba vị sư huynh tới mức như vậy.
Trong nháy mắt Tiểu Long đánh bay ba người Khuất Đao Tuyệt, Lăng Phong, Long Tam khiến cho mọi người trợn mắt líu lưỡi.
Điều này hoàn toàn đã vượt quá tưởng tượng của mọi người, ngay cả chúng trưởng lão cũng há hốc mồm.
Phanh Phanh.
Trong bầu trời, Lục Lâm Thiên và Dương Quá còn đang giao thủ.
Người có thể thấy rõ động tác của hai người lúc này cũng không có mấy.
Mọi người chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy từng đạo tàn ảnh lao vào nhau.
Năng lượng kinh khủng tràn ngập, sân rộng run rẩy từng đợt.
Trong bầu trời, công kích của hai người va chạm, vô số quang mang bắn ra bốn phía.
Từng đạo lực lượng nổ tung trong không trung.
Phanh Phanh…
Khí tức cuồng bạo mà kinh khủng phóng lên cao, cuối cùng khi thanh âm bạo liệt vang lên, hai đạo thân ảnh đều lùi về phía sau.
Quang mang trên khải giáp của hai người cũng có chút ảm đạm.
Hai người đứng thẳng trong không trung, kình khí cuồng bạo bắt đầu tiêu tán.
– Ha ha, đã nghiền.
Dương Quá lăng không mà đứng, miệng cười ha ha.
Khải giáp quanh người bắt đầu tiêu tán, chiến ý trong mắt chậm rãi rút đi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, Thanh Linh Khải Giáp cũng thu liễm.
Thực lực Dương Quá so với lúc ở trong thành Cự Giang dường như đã tăng cường không ít.
– Ài, thực lực quá thấp, căn bản không phải là đối thủ của các ngươi.
Ta không đánh nữa.
Ba người Long Tam từ trong đống đá vụn đứng dậy, ánh mắt nhìn Tiểu Long còn có chút sợ hãi.
– Quả thực chính là bị ngược a, không đánh nữa.
Phi Ưng Lăng Phong nhìn Lục Lâm Thiên, Dương Quá, Tiểu Long, mặt dù hắn đã sớm biết thực lực của mình không bằng Lục Lâm Thiên, thế nhưng hiện tại hắn mới hiểu rõ chỗ kinh khủng chính thức của Lục Thiếu Du.
– Thế nhưng trận chiến này ta cũng được lợi không ít.
Có lẽ cần phải bế quan một đoạn thời gian.
Khuất Đao Tuyệt thu hồi chiến đao rồi mỉm cười nói.
Trận đại chiến này khiến cho hắn thu được lợi ích không nhỏ.
– Nói gì đó, quy củ cũ, chúng ta đi uống rượu.
Không say không về.
Long Tam lớn tiếng nói.
– Ha ha, đi, chúng ta đi uống rượu.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
– Uống rượu sao? Ta đã từng uống qua, không tồi chút nào.
Thế nhưng uống xong lại có chút khó chịu.
Dương Quá khẽ nói.
– Ai nói muốn đi uống rượu vậy?
Trong bầu trời, ba đạo thân ảnh xinh đẹp trong nháy mắt lăng không bay tới.
Chính là đám người Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng, Lục Tâm Đồng.
– Vô Song sư muội, sao muội lại không cho chúng ta đi uống rượu? Hiếm khi vui vẻ như ngày hôm nay, để Lâm Thiên uống một lần có sao đâu.
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt nói với Lục Vô Song.
– Ta cũng chưa nói không cho mấy người đi uống rượu nha.
Lục Vô Song mỉm cười nói:
– Các ngươi muốn uống rượu phải đi xa như vậy.
Ta sớm đoán các ngươi lại giống như khi trước cho nên ngày hôm qua ta đã chuẩn bị một phen.
Nói xong, thủ ấn trong tay Lục Vô Song được kết.
Trong chiếc nhẫn trữ vật lập tức có không ít rượu, điểm tâm, chén rượu, hoa quả tươi từ trong bắn ra.
– Vô Song, không nghĩ tới nàng chuẩn bị chu đáo như vậy.
Lục Lâm Thiên mỉm cười rồi đi tới bên người Lục Vô Song.
– Đây là chủ ý của Hồng Lăng đó.
Lục Vô Song khẽ nói.
– Ồ?
Lục Lâm Thiên có chút ngoài ý muốn.
– Ồ cái gì? Lẽ nào thϊếp cấm chàng uống rượu sao?
Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên.
– Ha ha, uống.
Long Tam khoanh chân ngồi trên mặt đất, cũng không quản chung quanh hắn lúc này là đá vụn.
Lúc này khắp sân rộng đều bị bọn họ phá hủy, đá vụn khắp nơi.
– Lục Lâm Thiên, Hồng Lăng sư muội, Vô Song sư muội, nhanh đến đây cùng uống.
Hai người Khuất Đao Tuyệt, Lăng Phong cũng gia nhập với Long Tam.
– Uống rượu cũng không thể thiếu ta nha.
Vân Hồng Lăng đi tới.
– Đại ca, tới uống vài chén.
Lục Lâm Thiên nói với Dương Quá.
– Đương nhiên.
Dương Quá cộc cằn cười.
– Lão đại, đệ cũng muốn uống.
Tiểu Long không cam lòng rớt lại phía sau, lập tức vọt tới.
Cứ như vậy mấy người trực tiếp ngồi trên mảnh phế tích bắt đầu uống rượu.
Nhìn mấy người uống rượu, hai vạn đệ tử có mặt trên Địa Long đỉnh cũng vô cùng ngạc nhiên.
Người có thể ở Địa Long đỉnh làm được như vậy sợ rằng cũng chỉ có mấy người này mà thôi.
– Mấy tên tiểu tử này…
Chúng trưởng lão trên khán đài mỉm cười rồi bắt đầu rời đi.
Nhìn thấy mấy người uống rượu, La Lan thị mỉm cười, cũng không có ý định ngăn cản lập tức cùng Lục Trung cưỡi Lam Ngọc Lang Ưng của Vũ Ngọc Tiền trưởng lão rời khỏi Địa Long Đỉnh.
Chúng đệ tử vây xem cũng lục tục rời đi.
Không dám quấy rầy đám người uống rượu trên Địa Long Đỉnh.
Thế nhưng cũng có không ít nữ đệ tử đứng ở phía xa nhìn vào không rời đi.
Trên sân rộng thỉnh thoảng có tiếng cười ha hả vang lên, hoàn toàn không để ý tới mọi người.
Một lát sau Lục Lâm Thiên phát hiện đám người Bành Truyện Hùng, Nhạc Bất Quần, Dương Vĩ và Dược Tĩnh trong đám người, hắn gọi bốn người lên.
Bốn người này dù sao đám người Khuất Đao Tuyệt cũng đã gặp.
Bốn người hưng phấn không ngớt, có thể ngồi uống rượu cùng mấy người này không biết là ước ao của bao nhiêu đệ tử Vân Dương Tông.
Mà Lục Vô Song cũng nhanh chóng nhìn thấy Dương Diệu và Dương Mạn, nàng cũng gọi hai người tới.
Cuối cùng Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt cũng gọi thêm Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần đi lên.
Tức thì không khí càng thêm vô cùng náo nhiệt.
Dương Mạn không ngừng ném mị nhãn về phía Dương Quá khiến cho hắn phải nói một câu:
– Cô nương, có phải mắt cô nương có hạt cát bắn vào hay không? Có cần ta thổi cho cô nương không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...