Do dự một lát, Lục Lâm Thiên cũng có chút lo lắng, tiếp tục si ngốc nhìn vào hai khối Vô Tự Thiên Thư.
Khi con mắt nhìn vào chữ “Linh” trên Vô Tự Thiên Thư, trong lúc bất tri bất giác Lục Lâm Thiên có chút buông lỏng, bản thân đột nhiên tiến vào một loại trạng thái không rõ.
Ánh mắt nhìn hai khối Vô Tự Thiên Thư lúc này đã trở nên vô thần.
Hai mắt mở to thế nhưng lại giống ngủ.
Ngay cả khí tức trên người cũng bình ổn trở lại, khí tức tiêu thất, ngay cả một chút ba động cũng không có.
Nếu như không phải còn hô hấp thì chỉ sợ khi người khác nhìn thấy nhất định sẽ tưởng rằng Lục Thiếu Du là người chết.
Mà lúc này Lục Lâm Thiên bất tri bất giác tiến vào trong một trạng thái kỳ diệu.
Nơi này vô cùng quỷ dị, một mảnh hư vô, ảm đạm, phảng phất giống như là lúc sơ khai của thiên địa.
Ở nơi này không có vạn vật, không có bất luận thứ gì.
Lục Lâm Thiên có cảm giác nơi này chỉ có bản thân hắn tồn tại.
Thời gian giống như cát chảy mà qua.
Đảo mắt đã qua mười ngày.
Lại thêm thời gian Lục Lâm Thiên luyện chế khôi lỗi và nghiên cứu hai bản Vô Tự Thiên THư, tổng cộng đã qua mười sáu ngày.
Ngoài Bách Linh tông, lúc này trên phía chân trời tĩnh lặng đột nhiên có tiếng cuồng phong rít gào.
Hơn trăm đầu yêu thú phi hành nhanh chóng bay tới.
Trên lưng yêu thú phi hành có mấy nghìn đệ tử Phi Linh môn.
Trên lưng đầu yêu thú phi hành lục giai đi đầu có mấy đạo thân ảnh.
Đó chính là đám người Lộc Sơn lão nhân, Lục Tiểu Bạch, Diệp Mỹ, Âu Dương Lãnh Tật, Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Úc Khánh, Hoa Mãn Ngọc.
Phía sau chính là đệ tử tinh anh của Vũ đường và ngoại đường của Phi Linh môn.
– Ra mắt Lộc Sơn cung phụng và chư vị trưởng lão, đường chủ.
Trên một ngọn núi bí mật có một đầu yêu thú phi hành lao ra.
Phía trên còn có mấy đệ tử Phi Linh môn.
Nhìn thấy đám người Lộc Sơn lão nhân cả đám lập tức hành lễ.
– Chưởng môn ở nơi này sao?
Lục Tiểu Bạch mở miệng hỏi.
– Lục đường chủ, Chưởng môn và Đông cung phụng cùng mấy vị cung phụng khác, còn có tiểu thư đều ở nơi này.
Nửa tháng trước chúng ta đã nắm trong tay Bách Linh tông cho nên Bạch cung phụng mới phái chúng ta ở đây chờ chư vị trưởng lão.
Một chấp sự Vũ Tướng của Phi Linh môn nói.
– Mau dẫn chúng ta đi gặp chưởng môn.
Lộc Sơn lão nhân lập tức mở miệng nói.
Một đường phi hành, rốt cuộc cũng tới Bách Linh tông.
Trên vạn đệ tử Phi Linh môn lập tức tiến vào trong Bách Linh tông.
Một lát sau, trong một đình viện, Lộc Sơn lão nhân cùng cường giả Phi Linh môn lập tức gặp được đám người Đông Vô Mệnh và Thiên Độc Yêu Long, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
Mọi người hàn huyên một phen, sau đó dưới sự sắp xếp của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, người Phi Linh môn lập tức phân tán tới Bách Linh tông, bắt đầu sắp xếp Bách Linh tông.
Đồng thời chọn ra đệ tử, trưởng lão vốn có của Bách Linh tông cùng các chấp sự bắt đầu tiếp thu địa bàn của Bách Linh tông.
Đệ tử các đường khác cũng tiến vào chiếm giữ Bách Linh tông.
Dưới sự sắp xếp của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, tất cả đều vô cùng thoải đáng cho nên đệ tử Phi Linh môn vừa tới lập tức có thể tiếp thu.
– Chủ nhân, có người trong Phi Linh môn muốn gặp chủ nhân.
Ngoài mật thất, thanh âm Huyết Mị vang lên, giống như là trực tiếp truyền vào trong tai Lục Lâm Thiên vậy.
– Ồ?
Lục Lâm Thiên phục hồi tinh thần lại.
Trong ánh mắt trống rỗng kia đột nhiên bắn ra tinh quang, giống như là một đầu mãnh thú thức tỉnh.
Khí tức trên người tuôn ra, khí tức so với mười ngày trước vô hình trung đã có sự khác biệt.
Giống như là nội liễm, ngưng thực hơn một chút.
Tất cả mọi chuyện vừa rồi đối với hắn mà nói giống như nằm mơ vậy.
– Vì sao ta lại ngủ?
Lục Lâm Thiên rất kỳ quái, vừa rồi tất cả mọi chuyện giống như là đang nằm mơ vậy.
Bản thân hắn giống như là đang ngủ, từ lúc tu luyện cho tới bây giờ hắn chưa từng ngủ qua.
Chỉ cần điều tức một phen thì hiệu quả so với ngủ còn tốt hơn nhiều.
Mà cảm giác vừa rồi Lục Lâm Thiên nhớ lại giống như là mơ vậy, vô cùng kỳ quái.
– Không giống như là mơ, dường như là lĩnh ngộ.
Lục Lâm Thiên tỉ mỉ suy nghĩ lập tức cảm nhận được chỗ không giống.
Vừa rồi cũng không giống như nằm mơ.
Trạng thái kỳ diệu kia khiến cho hắn vô cùng thoải mái, giống như là đang lĩnh ngộ vậy.
Lúc này Lục Lâm Thiên có cảm giác bản thân mình dường như đã không giống khi trước.
Thế nhưng không giống ở chỗ nào Lục Thiếu Du nhất thời cũng khó mà nói được.
– Đây là bí mật trên Vô Tự Thiên Thư, trên mặt quả nhiên có bí mật.
Lục Lâm Thiên mừng rỡ không thôi.
Tất cả chuyện này tuyệt đối có liên quan tới Vô Tự Thiên Thư.
Tuy rằng hiện tại hắn còn chưa có manh mối gì, thế nhưng đã tìm ra điểm mấu chốt.
Hơn nữa bản thân hắn cũng đã biết, trên Vô Tự Thiên Thư này nhất định có bí mật.
Ầm ầm.
Cửa đá của mật thất từ từ mở ra, thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện ngoài mặt thất.
– Ra mắt chưởng môn.
– Ra mắt công tử.
Ngoài mật thất, đám người Lộc Sơn lão nhân, Lục Tiểu Bạch, Diệp Mỹ, Âu Dương Lãnh Tật, Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Úc Khánh, Hoa Mãn Ngọc hành lễ.
Nhìn thấy chưởng môn xuất hiện trước mặt khiến cho trong lòng đám người này vô cùng kích động.
– Tất cả miễn lễ.
Lục Lâm Thiên nói.
Nhân mã của Phi Linh môn rốt cuộc cũng tới.
– Công tử, người không có việc gì là tốt rồi.
Khi trước tiểu nhân lo lắng gần chết.
Lục Tiểu Bạch đi tới trước người Lục Lâm Thiên.
Đối với vị công tử này Lục Tiểu Bạch có cảm tình không nhỏ.
– Tu vi tiến bộ không tồi.
Tiếp tục nỗ lực lên.
Lục Lâm Thiên mỉm cười.
Thực lực của Lục Tiểu Bạch hiện tại đã tới Vũ Suất tam trọng.
Tốc độ đột phá cực nhanh.
Bởi vì Nam thúc đã cải tạo thể chất của Lục Tiểu Bạch cho nên Lục Tiểu Bạch đã sớm không giống như Lục Tiểu Bạch khi trước trong Lục gia nữa rồi.
Một lát sau, trong một đình viện của Bách Linh tông, Lục Lâm Thiên nghe đám người Thanh Hỏa lão quỷ nói qua tình huống gần đây của Phi Linh môn.
Chung quy cũng không có tình huống đặc thù nào.
Đám người Lưu Tinh Hà, Ngô Dũng, Hoa Mãn Lâu, Tương Viễn Quan, Khang Tử Vân, Lưu Nhất Thủ, Diệp Phi, Lý Trì Chính đã phân biệt đi tới Song Đao môn, bắt đầu thu thập địa bàn của Ma Tâm cốc.
Biết được Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh an bài người Phi Linh môn thẩm thấu vào bên trong đệ tử Bách Linh tông, bắt đầu nắm trong tay Bách Lin htoong, lại thêm có trưởng lão của Bách Linh tông hỗ trợ, Lục Lâm Thiên cũng cực kỳ yên tâm.
Có lẽ không bao lâu nữa là có thể đem toàn bộ địa bàn của Bách Linh tông nắm trong tay.
Đám người Lộc Sơn lão nhân, Hoa Mãn Ngọc, Diệp Phi biết được hiện tại Phi Linh môn có không ít Vũ Vương, Linh Vương gia nhập lập tức há hốc mồm.
Đoạn thời gian gần đây thực lực Phi Linh môn đã tăng lên gấp mấy lần.
– Chưởng môn, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?
Hoa Mãn Ngọc mặc một bộ y phục màu trắng, bao phủ thân thể linh lung mềm mại.
Loại mỹ nữ dã tính giống như một con báo mẹ này tuyệt đối không phải nơi nào cũng có thể gặp được.
– Thiên Âm môn hẳn cách nơi này không xa đúng không?
Lục Lâm Thiên nhíu mày hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...