Đỉnh Phong Thiên Hạ


– Quỷ Đao môn, ta biết rồi.  
Lục Lâm Thiên nói.

Quỷ Đao môn này Lục Lâm Thiên cũng đã từng nghe nói qua.

Là thế lực bên trong thành Cự Giang, thực lực tương đương với Vạn Tượng môn.

Chưởng môn cũng là Vũ Vương tam trọng.

Trong môn còn có một Linh Vương nhị trọng, thực lực so với Vạn Tượng môn dường như còn yếu hơn một chút.  
– Ba vị trưởng lão, những người này một người cũng không tha.

Gϊếŧ hết đi.  
Hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại, lạnh nhạt nhìn Thiên La Viêm Võng Tả Thiên Khung cùng với Linh Vũ song quái rồi nói.  
– Vâng, chưởng môn.  
Ba người đáp, thanh âm vừa dứt, ba đạo thân ảnh lập tức phóng về phía trước.

Chân khí, linh lực cường hãn trên người tuôn ra khiến cho không khí trực tiếp bị xé mở, thanh âm xé gió sắc bén khiến cho màng tai đám người xung quanh đau đớn.  
– Thật mạnh.  
Ba người đồng thời ra tay khiến cho không ít người có ánh mắt lập tức cảm giác được thực lực của ba người.  
Ba Vũ Suất cửu trọng cùng Linh Suất, loại thực lực này mặc dù còn chưa bằng Vũ Vương cùng Linh Vương, bất quá cũng là cường giả bước một chân vào Vũ Vương, Linh Vương, ít nhất cũng là người nổi bật trong Vũ Suất cùng Linh Suất.  
– Chết đi.  
Trong mắt Thiên La Viêm Võng Tả Thiên Khung hiện lên sát ý.


Bàn chân đạp mạnh về phía trước một bước.

Thủ ấn trong tay biến hóa, hóa chưởng thành trảo, mang theo kình phong sắc bén trực tiếp đánh về phía Vũ Suất tam trọng kia.  
– Các ngươi dám, các ngươi có biết Quỷ Đao môn của chúng ta…  
Đại hán Vũ Suất tam trọng của Quỷ Đao môn cảm nhận được thực lực của Tả Thiên Khung ánh mắt lập tức hoảng hốt, nhanh chóng bố trí hộ thân cương khí rồi bổ ra một đao.

Thế nhưng trong lúc hắn còn hoảng sợ, âm thanh chưa dứt thì Tả Thiên Khung đã xuất hiện trước người hắn.  
– Chết đi.  
Ánh mắt Tả Thiên Khung lạnh lẽo, chân khí bùng ra.

Trảo ấn giống như lưỡi đao chộp lên trên một đao của đại hán kia.  
Phanh Phanh.  
Âm thanh nghiền nát vang lên.

Trong nháy mắt đại đao của đại hán Vũ Suất tam trọng kia bị nghiền nát, ngay sau đó trảo ấn của Tả Thiên Khung trực tiếp đánh vào trên vai đại hán Vũ Suất tam trọng này, cả bả vai hắn bị xé nát, máu tươi bắn ra.  
– A…  
Đại hán Vũ Suất tam trọng này kêu lên một tiếng thê thảm.

Tiếp theo đó một đạo quyền ấn của Tả Thiên Khung trực tiếp đánh vào trên đầu hắn, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, không có chút lưu thủ nào.  
– Chết đi.  
Trong Linh Vũ song quái kia, thân hình nhỏ bé của Vũ Quái mang theo chân khí cường hãn, chưởng ấn trong tay tung bay khiến cho không gian vặn vẹo, quả thực là một đường tàn sát.  
Sưu Sưu.  
Thủ ấn trong tay Linh quái được kết, linh lực tuôn ra.

Một đạo lợi tiễn được ngưng tụ rồi bắn về phía trước.

Âm thanh xé gió vang lên, lợi tiễn nhanh như thiểm điện đánh về phía người của Quỷ Đao môn.  
– A…  
Trong chớp mắt, hơn mười người trực tiếp bị mất mạng, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của người này.  
– Lão đại, đệ cũng đi hỗ trợ.  
Lúc này Tiểu Long cũng không nhịn được.

Thân thể nhỏ bé nhanh chóng xông vào trong đám người, tốc độ như quỷ mị, nắm tay nhỏ bé đánh về phía một Vũ Tướng gần đó.  
Tên Vũ Tướng của Quỷ Đao môn kia trong lúc bối rối lại nhìn thấy một đứa bé đánh tới, hắn không chút do dự bổ ra một đao.  
Phanh.  
Ngay trong lúc một đao chuẩn bị rơi vào trên đầu Tiểu Long, không ít người vây quanh xem thầm hít sâu một hơi.  
Thế nhưng lập tức mọi người líu lưỡi, dưới một đao kia cũng không xuất hiện cảnh máu tươi bắn tung tóe như trong dự liệu mọi người, một đao đánh vào trên đầu tiểu đồng kia không ngờ lại không tiến thêm được một phần nào.  
– Đom đóm mà thôi, muốn chết.  
Tiểu Long thấp giọng quát, một quyền được đánh ra, đập vào trên người Vũ Tướng.

Dưới một quyền này, thân thể Vũ Tướng kia bị đánh bay về phía sau mấy chục thước, miệng phun ra một ngụm máu, nhanh chóng mất đi sinh cơ.  
– Trời.  

Nhìn vào Tiểu Long, đám người vây xem lúc này không khỏi hít sâu một hơi.  
Nhìn cảnh này, tất cả đệ tử Phi Linh môn không khỏi hưng phấn.

Ba người bên cạnh chưởng môn không ngờ thực lực không dưới mấy vị trưởng lão cùng cung phụng.  
– Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên, sao các ngươi lại tới thành Cự Giang? Đến đây có những trưởng lão cùng cung phụng nào?  
Tràng gϊếŧ chóc ngay bên cạnh nhưng Lục Lâm Thiên cũng không để trong lòng.

Có Linh Vũ song quái cùng Tả Thiên Khung ra tay, những đệ tử Quỷ Đao môn này cũng chỉ có thể bị tàn sát mà thôi.

Ngược lại, việc đệ tử Phi Linh môn xuất hiện trong thành Cự Giang khiến cho Lục Thiếu Du có chút nghi hoặc.  
– Chưởng môn, năm vị cung phụng toàn bộ đều tới.

Còn có trưởng lão Lưu Tinh Hà, Vương trưởng lão còn có Hoa đường chủ.  
Trương Minh Đào nói.  
– Năm vị cung phụng cùng mấy trưởng lão đâu?  
Lục Lâm Thiên ngạc nhiên, không nghĩ tới tinh nhuệ của Phi Linh môn đều tới đây.  
– Cách đây không lâu Linh Thiên môn phái người mời Phi Linh môn ta tới thương nghị, cho nên tất cả cung phụng cùng trưởng lão đều đi hết.  
Hoàng Bác Nhiên lập tức trả lời.  
– Chẳng lẽ là vì Huyền Thiên bí cảnh?  
Lục Lâm Thiên suy đoán, lúc này hắn cũng đoán ra một ít.

Bằng không, Phi Linh môn sẽ không phái ra tinh nhuệ.

Linh Thiên môn cũng có trong đó, sợ rằng chỉ có chuyện của Huyền Thiên bí cảnh mới tạo thành động tĩnh như vậy.  
– Chưởng môn, tất cả đã chết.  
Ba đạo thân ảnh đáp xuống, Linh vũ song quái cùng Tả Thiên Khung trở lại bên người Lục Lâm Thiên.

Lúc này trên mặt đất đã có hơn bốn mươi cỗ thi thể, kể cả hai Vũ Suất kia không có một ai chạy thoát.

Dưới ba người này vây công, muốn chạy trốn, quả thực những đệ tử Quỷ Đao môn này không có đủ thực lực đó.  

Lúc này, đệ tử Phi Linh môn đã tiến lên thu thập nhẫn trữ vật.

Loại chuyện này đối với đệ tủ Phi Linh môn mà nói, từ trưởng lão, cung phụng cho tới đệ tử bình thường đã khá quen việc.  
– Lão đại, những người này thực lực quá yếu, không đã nghiền.  
Ánh mắt Tiểu Long lấp lánh, nó cũng chậm rãi đi tới.

Vừa rồi nó mới đánh chết có mấy người mà thôi, còn chưa đủ thỏa mãn.  
– Trương Minh Đào, mang ta đi tới chỗ cung phụng.  
Lục Lâm Thiên nhìn Trương Minh Đào rồi nói.  
– Chưởng môn Phi Linh môn, chẳng lẽ là Lục Lâm Thiên kia? Vũ giả ngũ hệ, quả thực vô cùng hiếm thấy.  
Trong đám người lúc này có một thân ảnh cao ngất nhìn bóng lưng Lục Lâm Thiên, ánh mắt sáng ngờ, khuôn mặt tuấn tú bất phàm.

Trên người mặc một bộ trường bào, ước chừng hai lăm hai mươi sáu tuổi.

Cả người khí độ bất phàn, thế nhưng trong lúc vô hình lại khiến cho những người khác không dám liếc hắn lần thứ hai.  
Nhìn bóng lưng Lục Lâm Thiên rời đi, người này cũng nhanh chóng biến mất trong đám người.  
– Lục Lâm Thiên, vũ giả ngũ hệ, chưởng môn Phi Linh môn, con rể của Linh Thiên môn, Vân Dương Tông.  
Lúc này trong đám người quan sát cũng có một đạo thân ảnh khác đang lẩm bẩm nói.

Người này đầu đội một cái áo choàng màu trắng có tấm lụa che mặt.

Từ hình dáng bên ngoài có thể nhìn ra đây là một nữ tử.  
Người này nhìn thấy Lục Lâm Thiên rời đi cũng nhanh chóng biến mất trong đám người hỗn loạn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui