Đỉnh Phong Thiên Hạ


– Ha ha, xem ra quả nhiên ngươi vô cùng cẩn thận, giống như sư phụ ngươi như đúc.  
Nam thúc cười ha hả một tiếng, lập tức truyền âm nói với lão giả áo lam kia.  
– Hóa ra là Nam lão, gia sư trước kia thường xuyên nhắc tới Nam lão.  
Nam thúc truyền âm xong, ánh mắt lão giả áo lam run lên, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhanh chóng quỳ một gối xuống hành lễ:  
– Đệ tử bái kiến…  
– Tốt, không cần đa lễ, tên của ta không cần nói ra.  
Cánh tay Nam thúc khẽ phất đem theo một cỗ lực lượng vô hình nâng lão giả áo lam nên rồi nói:  
– Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma không nghiêm trọng lắm.

Nể mặt sư phụ ngươi, đi theo ta, trong thời gian hai tháng có lẽ sẽ chữa hết.  
Thanh âm vừa dứt, Nam thúc quay đầu nói với Lục Lâm Thiên:  
– Ta đi trước, những chuyện còn lại tự ngươi thu thập đi.  
Sưu.  
Lục Lâm Thiên còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, mà lúc này Nam thúc đã đi về phía trước.

Lão giả áo lam kia lúc này không có một chút đề phòng nào cũng đi theo phía sau Nam thúc.  
Nhìn hai đạo thân ảnh này biến mất, tất cả mọi người líu lưỡi, dường như còn chưa phục hồi tinh thần, cả không gian vô cùng tĩnh lặng.  
– Người của Thiên Tinh tông cùng Thiên Quỷ tông nghe đây, đầu hàng có thể miễn tội chết.

Người phản kháng giết không tha.  
Trong không gian tĩnh lặng lúc này vang lên thanh âm của Lục Lâm Thiên.  
Giữa không trung.


Lúc này còn mười hai Vũ Suất cùng với Linh Suất của Thiên Tinh tông cùng với Thiên Quỷ tông đang bị chúng thú vây vào giữa.

Lúc này nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, mọi người lập tức khôi phục tinh thần.  
Mười hai Vũ Suất cùng Linh Suất của Thiên Tinh tông Thiên Quỷ tông nhìn nhau.

Tông chủ Thiên Tinh tông dùng Hồn Anh bỏ chạy, phó tông chủ trực tiếp bị đánh chết.

Tông chủ Thiên Quỷ tông cũng hóa thành mảnh vỡ, cường giả trong môn đã chết hơn phân nửa, lúc này mấy người bọn hắn còn lại không phải là đối thủ của Phi Linh môn, nếu như tiếp tục chiến đấu chỉ có một con đường chết mà thôi.  
– Ta đầu hàng.  
Trong Thiên Quỷ tông lúc này có người thứ nhất đầu hàng, tất cả đám người đều biết, nếu tiếp tục động thủ thì người chết sẽ là mình.  
Ngay sau đó đám Vũ Suất, Linh Suất còn lại cũng đầu hàng.

Không có ai muốn chết.

Dưới tình huống thực lực kém hơn một chút có lẽ bọn hắn còn liều mạng một phen.

Thế nhưng giờ phút này trước thực lực tuyệt đối ngay cả dũng khí lên tiếng bọn hắn cũng không có.  
Mười hai người này đầu hàng, đám người Lộc Sơn lão nhân, Lưu Tinh Hà nhanh chóng hiểu ý tiến lên cấm chế với mười hai người.

Mà đám người Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc nhanh chóng thu thập nhẫn trữ vật.  
Lúc này Lục Lâm Thiên nhìn qua không trung, một lát sau mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Sau đó lại nhìn qua mọi người trong Phi Linh môn cùng với chúng thú.


Trận đại chiến này cơ hồ phân nửa cường giả trong Phi Linh môn bị trọng thương, may mà không có ai vẫn lạc.

Bất quá bên trong sáu mươi đầu yêu thú lục giai sơ kỳ kia có hai đầu yêu thú lục giai sơ kỳ trực tiếp bị đánh chết.

Không ít yêu thú có thương thế, trọng thương có vài đầu.  
Ánh mắt nhìn chung quanh Phi Linh môn, hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên không khỏi nhíu lại.

Phi Linh môn hiện giờ còn lại một đống bừa bộn, không ít địa phương bị ảnh hưởng.

Thiếu chút nữa Phi Linh môn hôm nay đã gặp đại nạn, lúc này coi như tìm được đường sống trong chỗ chết.  
– Chưởng môn, trên cơ bản tất cả đã thu thập xong.  
Đám người Lộc Sơn lão nhân, Lưu Tinh Hà đi tới bên người Lục Lâm Thiên rồi nói.  
– Lộc Sơn cung phụng, Lưu trưởng lão, Ngô trưởng lão cùng với Hoàng Phủ đường chủ, mấy người mang theo đệ tử Phi Linh môn có thể điều động được, nhanh chóng tiến về phía Thiên Quỷ tông tiếp nhận hết thảy.

Đồng thời thông báo cho Hoa đường chủ trực tiếp tiến về Thiên Quỷ tông trợ giúp mọi người.

Nếu có thế lực nào dám nhúng chàm vào Thiên Quỷ tông thì giết không tha.  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống rồi nói.  
– Vâng.  
Mọi người bị gọi tên không có một chút trì hoãn nào, nhanh chóng lùi ra chuẩn bị.

Mà mấy người này, trong trận đại chiến cũng là người bị thương nhẹ nhất.  
– Chưởng môn, Thiên Tinh tông thì làm sao?  

Hoa Mãn Ngọc tiến lên hỏi.  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đảo, Hồ Hưng Hải của Thiên Tinh tông dùng Hồn anh chạy trốn, lúc này đi tiếp thu Thiên Tinh tông chỉ sợ cũng có biến cố, vạn nhất xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì toi rồi.  
– Thiên Tinh tông tạm thời mặc kệ.

Hoa Phó đường chủ, Phi Linh môn hiện tại giao cho ngươi.

Những trưởng lão, đường chủ khác nhanh chóng trở về chữa thương đi.  
Lục Lâm Thiên nói với mọi người.  
– Lâm Thiên, hôm nay có không ít thám tử các thế lực khác tới đây.

Tin tức bên trong Phi Linh môn xuất hiện Vũ Tôn, chỉ sợ không lâu sau sẽ truyền khắp toàn bộ Cổ Vực, lần này sợ rằng có tốt có xấu.  
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đi tới bên người Lục Lâm Thiên rồi nói.  
– Tạm thời không cần quan tâm tới những thứ này.  
Lục Lâm Thiên suy tư một lát rồi ánh mắt nhìn về phía Đông Vô Mệnh nói:  
– Đông lão, còn có hai người cần người xử lý đây.  
Trong khi nói chuyện, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh liếc nhìn hai tỷ muội Diệp Mỹ, Diệp Phi.

Nhị nữ lập tức đem Tất Phương Sơn và vị phụ nhân xinh đẹp đang bị cấm chế kia kéo tới.  
Hai người tuy rằng đều bị cấm chế, thế nhưng một màn phát sinh trước mắt hai người đều nhìn thấy.

Đến lúc này sắc mặt hai người đều như to tràn.  
Ánh mắt Đông Vô Mệnh nhìn vào hai người, trong mắt hiện lên hàn ý nói:  
– Tất Phương Sơn, ngươi có thể đi theo Phương Thành Hữu được rồi.  
Thanh âm vừa dứt, thủ ấn được kết.

Hắc mang quanh người Đông Vô Mệnh tuôn ra.

Trong mi tâm có một đạo hắc mạng dữ tợn nhanh như thiểm điện trực tiếp cắn xé Tất Phương Sơn trên mặt đất.  

Lúc này ánh mắt Tất Phương Sơn vô cùng hoảng sợ, thế nhưng lại không thể nói lên lời.

Chỉ có ánh mắt hoảng sợ, đồng tử không ngừng co rút lại, rồi cuối cùng mất đi tri giác.  
Nhìn tất cả mọi chuyện, trong nội tâm vị phụ nhân xinh đẹp kia lúc này run rẩy, tim đập nhanh hơn vài phần.

Ánh mắt lập tức nhìn về phía Đông Vô Mệnh, bên trong ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn, dường như còn có chuyện muốn nói.  
Ánh mắt Đông Vô Mệnh rơi vào trên người vị phụ nhân xinh đẹp, hàn ý trong mắt càng tăng lên.

Cánh tay khẽ điểm vài cái, nhanh chóng xóa bỏ cấm chế trên người vị phụ nhân xinh đẹp kia.  
– Vô Mệnh, ta sai rồi.

Ngươi tha cho ta đi.

Ta có thể ở bên cạnh ngươi, về sau ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt…  
Vị phụ nhân xinh đẹp quỳ trên mặt đất cầu khẩn, đồng thời ánh mắt cũng mang theo sự lả lướt nhìn về phía Đông Vô Mệnh.  
– Phụ mẫu ở trên trời, hôm nay nhi tử đã có thể báo thù cho hai người rồi.  
Ánh mắt Đông Vô Mệnh lạnh nhạt nhìn lên không trung rồi cúi đầu xuống.

Sát ý trong mắt tràn ra, một đạo độc mang trong nháy mắt đánh vào trong mi tâm vị phụ nhân xinh đẹp kia:  
– Tiện tỳ, tất cả nên chấm dứt được rồi…  
– A…  
Một tiếng kêu thê thảm vang lên.

Độc mang chui vào trong mi tâm phụ nhân xinh đẹp này, lập tức bắt đầu từ mi tâm, toàn thân phụ nhân xinh đẹp bắt đầu thối rữa, da thịt chia lìa tràn ra máu đen.

Bộ dáng này vô cùng thê thảm, cùng với thanh âm thê lương của phụ nhân xinh đẹp càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui