Lục Lâm Thiên lập tức an bài Hoa Mãn Lâu đi vào kiểm kê, cuối cùng giao cho Đông Vô Mệnh cùng Bạch Oánh, lần này thu hoạch không ít, cộng thêm trữ vật giới chỉ cùng không gian đại thu được trong Thương Sơn môn, Hoa Mãn Lâu mang theo nhóm đệ tử kiểm kê đồ vật bận rộn tới choáng váng, nhưng khuôn mặt mọi người đều tươi cười rạng rỡ.
Vào đêm, Thương Sơn môn hoàn toàn bao phủ dưới cảnh chiều hôm, một cuộc đại chiến hoàn toàn kết thúc, nhưng trong Thương Sơn môn vẫn ồn ào, mà người của Hình đường đang bận an bài đệ tử đầu hàng, điểm tựa chính là những Vũ tướng cùng Vũ Suất.
Bên ngoài Thương Sơn môn có không ít người tụ tập vây xem, trong đó có thế lực Cổ Vực, thậm chí có cả trinh thám của Ma Vân thành cùng thế lực lớn trong Linh Vũ đại lục, tin tức kinh người này đã sớm truyền về sơn môn của họ.
Linh Thiên môn liên thủ cùng Phi Linh môn tiêu diệt Thương Sơn môn, một thế lực nhất lưu đã bị phá vỡ, điều này chính là đại sự trong Cổ Vực, tin tức này lập tức làm mọi người khϊếp sợ.
Đương nhiên không ít thế lực lớn nhỏ gần bên là nhóm đầu tiên nhận được tin tức, toàn bộ thế lực lớn nhỏ nơi này đều dựa vào Thương Sơn môn tồn tại, lần này Thương Sơn môn rơi đài, nhất thời bọn họ đều yên tĩnh, làm các gia chủ trằn trọc suốt một đêm.
Trong phòng tràn ngập ánh sáng của dạ minh châu, qua ba canh giờ sau Lục Lâm Thiên cầm một trữ vật giới chỉ, tâm thần lập tức truyền vào.
Sau một lát khuôn mặt hắn lộ ra ý cười, trữ vật giới chỉ này là của Lâm Kiến Trung, bên trong có gần trăm bộ vũ kỹ huyền cấp sơ giai, có tám bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai, ngoài ra còn có ba viên đan dược thất phẩm sơ giai cùng hơn mười viên lục phẩm, hơn nữa cũng có chút đồ vật khác không tầm thường, giá trị còn lớn hơn đồ vật lấy được trong mật thất.
Thu hồi trữ vật giới chỉ, Lục Lâm Thiên khẽ cười, không nghĩ tới Lâm Trung Kiến đều mang theo của cải giá trị của sơn môn bên mình, nhưng cũng phải, hắn là người mạnh nhất trong sơn môn, tự nhiên mang theo trên người mới an toàn nhất.
Sau đó lại kiểm tra trữ vật giới chỉ của Vũ Suất thất trọng, cuối cùng Lục Lâm Thiên duỗi lưng, sắc mặt lộ vẻ hài lòng, nhưng trong mắt đột nhiên hiện vẻ ngưng trọng.
Dưới bóng đêm, trên đỉnh Thương Sơn môn, gió đêm hây hẩy, một thanh ảnh đang đứng trên đỉnh núi, áo dài bay phất phới.
Thanh ảnh nhìn chăm chú vào tinh tú trên trời cao, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
– Nơi này cũng có nhật nguyệt tinh thần, không biết trong những tinh tú kia, có tinh tú nào tên là địa cầu!
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm.
Xuy!
Sau lưng truyền tới tiếng dao động, Lục Lâm Thiên nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh xinh đẹp rơi xuống, ánh mắt dễ thương làm lòng người run rẩy.
– Ngươi đã đến rồi sao!
Nhìn nữ tử tuyệt sắc, Lục Lâm Thiên khó đè nén lòng mình.
– Ngươi lại ngẩn người làm gì?
Nữ tử khẽ nói, ôn nhu như nước, ánh mắt xinh đẹp đảo qua trên người Lục Lâm Thiên.
– Chỉ nghĩ ngợi một chút mà thôi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nhìn lên tinh tú trên bầu trời, nói:
– Trong truyền thuyết, ngũ đạo đỉnh phong, linh đạo cực trí là có thể đạp phá hư không, không biết có thể đột phá tới trình độ kia hay không.
– Đương nhiên là có, truyền thuyết cũng không chỉ là tin đồn vô căn cứ!
Bạch Linh nói, ánh mắt cũng nhìn lên bầu trời.
– Nếu như có, vậy cường giả từng đột phá tới trình độ kia hiện tại đang ở nơi nào?
Lục Lâm Thiên nói.
Ánh mắt Bạch Linh nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên, nói:
– Có lẽ sau này khi đi tới bước kia, tới lúc đó ngươi sẽ biết!
– Ta…
Lục Lâm Thiên khẽ thở dài, trong mắt liền lộ ra tia kiên nghị, nói:
– Nếu như có thể ta thật muốn biết đỉnh phong võ đạo cùng linh đạo cực hạn có thật sự tồn tại hay không!
Hai người lẳng lặng nhìn tinh tú đầy trời, trong không gian thoáng mang theo gợn sóng khác thường.
– Linh Vũ giới kia thật thần bí, hiện tại còn đặc biệt tìm ngươi, ngươi định làm như thế nào?
Sau một lát, Bạch Linh hỏi.
– Là phúc không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, binh tới tướng ngăn, nước tới lấp đất chặn, đi bước nào xem bước đó đi.
Lục Lâm Thiên nói, trong lòng cực kỳ ngưng trọng, nhưng hắn cũng không có cách nào, hết thảy chỉ xem thực lực, thực lực của hắn còn chưa thể đối kháng Linh Vũ giới, nếu thực lực đủ mạnh thì cần gì phải lo lắng.
Chỉ chớp mắt đã năm ngày trôi qua, trong năm ngày này mỗi ngày Âu Dương Lãnh Tật cùng Hoa Mãn Lâu đều vô cùng bận rộn, hết thảy chuyện trong Thương Sơn môn cũng ổn định được bảy tám phần, còn lại chỉ có chút việc vặt.
Lúc này bên dưới Thương Sơn môn đang có mười mấy thân ảnh đi lên núi, đi đầu có hai người là một nam một nữ, nam chừng hai mươi tuổi, mặc cẩm bào, khí độ có chút bất phàm, nhưng mắt lại nhỏ, mặc dù thật tinh thần nhưng nhìn vào lại cho người ta cảm giác giảo hoạt như hồ ly.
Nhưng lúc này hắn đang nhiệt tình nói gì đó với nữ tử bên cạnh, mà nữ tử cũng thật xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan tinh mỹ, làn da trắng nõn, thân hình lả lướt hấp dẫn.
– Bán kiến Lục đường chủ!
– Bái kiến Lục đường chủ!
Từ dưới chân núi đi lên, toàn bộ đệ tử Phi Linh môn nhìn thấy cẩm bào thanh niên đều vội vàng hành lễ, thái độ cực kỳ cung kính, điều này làm cho hắn càng tăng thêm vài phần khí thế với nữ tử.
Đương nhiên người này không xa lạ, chính là Lục Tiểu Bạch.
– Không nghĩ tới địa vị của Lục đường chủ ở trong Phi Linh môn cao như thế, thật sự là anh hùng thiếu niên a!
Đi sau lưng nữ tử là một lão giả khí võ hiên ngang, thân hình cao lớn, tinh thần phấn chấn, nhưng trên mặt vẫn hiện một tia lo âu.
– Lưu đại thúc quá khen, ta cũng chỉ đi theo công tử nhà ta, muốn nói tuổi trẻ anh hùng, chính là công tử mới phải, ta chỉ là đi theo công tử mới có hôm nay!
Lục Tiểu Bạch lễ độ nói, thái độ đúng mực, nhưng người có thể làm cho hắn có được thái độ này chỉ sợ cũng không bao nhiêu, dù lão giả chỉ có tu vi Vũ Suất.
– Công tử…
Nghe được tiếng xưng hô, sắc mặt nữ tử có chút biến hóa, tựa hồ nhớ ra điều gì đó, ngay lập tức thu liễm, cũng không nghĩ nhiều.
– Ta nghe lời đồn đãi, Phi Linh môn có sáu đường cực kỳ bí mật, chính là Kim đường, Linh đường, Võ đường, Ám đường, Ngoại đường, Hình đường, mà Lục đường chủ là đường chủ Kim đường, tự nhiên là tuổi trẻ anh hùng, nếu không ta nghĩ quý chưởng môn sẽ không để Lục đường chủ ngồi lên vị trí này đâu.
Nữ tử mỉm cười nói.
Nhìn thấy nụ cười của nữ tử, Lục Tiểu Bạch nhất thời có chút thất thần, phảng phất như si dại, chỉ còn thiếu không chảy máu mũi.
Nhìn thấy bộ dáng của Lục Tiểu Bạch, nữ tử có chút cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng.
Mà lão giả đi sau lưng nữ tử nhìn thấy một màn này, ánh mắt lo âu nhất thời giảm sút không ít.
– Tin tức của các vị cũng không quá linh thông rồi, hiện tại Phi Linh môn đã có bảy đường, có thêm Yêu đường chuyên chưởng quản toàn bộ yêu thú trong Phi Linh môn, mà đường chủ của chúng ta là người đứng đầu Kim đường, sống bên cạnh chưởng môn từ thuở nhỏ, địa vị chỉ kém hơn vài vị cung phụng mà thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...