Vào thời điểm linh mạch xảy ra chấn động, phần lớn tu sĩ tại Đại Hỏa Thành đều cảm nhận được ở phương xa đang có một thứ gì đó mời gọi bọn họ rất mãnh liệt, giống như chỉ cần đến được nơi đó bọn họ sẽ rất nhanh chóng mạnh lên.
Trong đó cảm nhận mãnh liệt nhất phải kể đến hai người Trương Triệu Hoan và Châu Nguyệt Linh, bởi vì công pháp tu luyện và linh căn của hai nàng so với những người khác ở vùng đất thiếu thốn linh khí này tốt hơn rất nhiều.
Chưa kể đến dưới sự chỉ dẫn của Lâm Phong thì điều kiện tu luyện của hai nàng không khác gì đệ tử chính quy của tông môn lớn ở tu chân quốc cấp 3, còn những người khác chỉ được coi là tán tu, cảm giác của hai nàng tốt hơn là chuyện đương nhiên.
Bất quá đến cuối cùng không có ai rời đi Đại Hỏa Thành, dù sao… Lâm Phong đã nhiều lần nhắc nhở có gặp phải chuyện gì cũng không nên manh động, trước khi hành động phải tìm hiểu kĩ càng tình hình rồi mới làm, trừ trường hợp bất khả kháng.
Mà đối với tu sĩ Đại Hỏa Thành thì những lời nói của Lâm Phong so với kì ngộ bình thường còn đáng giá hơn, mọi người đã mặc định rằng chỉ cần nghe theo lệnh của Lâm Phong liền không lo thiếu tài nguyên tu luyện, đã thế không cần gấp gáp làm gì.
Lúc này trong phủ thành chủ, Trương Triệu Hoan hỏi ý kiến Châu Nguyệt Linh:
-Sư tỷ, phương hướng xuất hiện chấn động là Hỏa Hoa Thôn, chúng ta có cần đi thăm dò không?
Châu Nguyệt Linh ngẫm nghĩ một chút đưa ra suy đoán:
-Không cần, kì hạn hai mươi năm đã qua được một năm rồi, ta nghĩ chuyện này có liên quan đến sự thay đổi sư phụ nhắc đến, chúng ta cứ đợi tin từ sư phụ thôi.
Nghe vậy Trương Triệu Hoan một mặt ủ rũ nói:
-Thế là sư phụ sắp phải đi rồi sao, ta thật không muốn rời ra sư phụ, sư tỷ có cách nào giữ sư phụ lại không.
Châu Nguyệt Linh thở dài:
-Ta cũng không muốn xa sư phụ, nhưng sư phụ chắc chắn là một nhân vật rất lớn, ở lại đây căn bản không có chỗ tốt, chúng ta đừng làm khó sư phụ. Hơn nữa ta biết ngươi giống ta có cảm tình với sư phụ, bất quá chắc ngươi cũng có ý nghĩ chúng ta và sư phụ là người của hai thế giới khác nhau, có lẽ để sư phụ rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Bị Châu Nguyệt Linh nói trúng tim đen nhưng Trương Triệu Hoan không phản bác mà chỉ trầm mặc, kì thực lúc bái Lâm Phong làm sư phụ nàng không hề nghĩ đến sẽ có ngày nảy sinh tình cảm với Lâm Phong, bởi vì nàng tự nhận bản thân không xứng, nàng tự nhủ được trở thành đệ tử của Lâm Phong đã đủ rồi.
Có điều qua thời gian dài nàng rốt cuộc vẫn không nhịn được, mặc kệ trong quá trình giảng dạy Lâm Phong rất nghiêm khắc, có đôi lúc nàng còn trách Lâm Phong quá “tàn bạo”, nhưng con người của Lâm Phong rất dễ để người khác sinh ra hảo cảm.
Hắn… quá lương thiện, khác xa so với những người nàng từng gặp, hắn là thực lòng không khinh chê các nàng chứ không phải chỉ nói cho hay.
Một lúc sau Trương Triệu Hoan khẽ nói:
-Sư tỷ nói đúng, để sư phụ rời đi mới là tốt nhất cho cả ba người.
………………………….
Một bên khác, tại địa phương Hỏa Linh Mạch bộc phát.
Lúc này, Lâm Phong đang lăng không đứng giữa bầu trời bị nhuộm đỏ, ánh mắt của hắn thoạt nhìn đỏ ngầu giống như điên cuồng nhưng thực chất đấy chỉ là di chứng do hấp thu quá nhiều năng lượng từ Hỏa Nguyên Châu chứ Lâm Phong vẫn rất tỉnh táo.
Ngoài ra nếu có người có hiểu biết ở đây sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì Hợp Thể là thân hợp thiên địa, những tu sĩ muốn đột phá lên Hợp Thể đều trải rộng khí thế của mình ra hòa hợp với thiên địa, câu thông thiên địa, đạt được thiên địa tán đồng mới thành Hợp Thể.
Ví dụ Hồng Lưu lão tổ hợp với nội lưu Hồng Lưu Quốc.
Còn Lâm Phong hiện tại lại thu liễm hoàn toàn khí tức của mình, thậm chí để ý kĩ sẽ phát hiện ra một điều rất kì lạ, đó là giữa Lâm Phong với thiên địa dường như đang tồn tại một cỗ lực lượng bài xích, chỉ không biết là Lâm Phong đang bài xích thiên địa, hay thiên địa đang bài xích Lâm Phong.
Nhưng dù thế nào thì cảnh này cũng không hợp với lẽ thường, có bài xích làm sao Hợp Thể được?
Đáp án chính là….
Cặp mắt của Lâm Phong đột nhiên nhiều hơn hình ảnh nhất nhật nhất nguyệt sáng chói lấn át cả vẻ đỏ ngầu điên cuồng, theo đó Đệ Thập Trùng Thiên toàn bộ được mở ra bao trùm lên khoảng cách trên dưới vạn trượng.
Lâm Phong mở miệng nói:
-Đoạt.
Âm thanh “đoạt” vừa rơi xuống, cỗ bài xích giữa Lâm Phong với thiên địa càng trở nên kịch liệt hơn, đến mức không gian trong phạm vi được Đệ Thập Trùng Thiên bao trùm lần đầu tiên xuất hiện đứt gãy, nhật nguyệt cũng bị chấn động chập chờn.
Cảm giác giống như… Lâm Phong và thiên địa đang tranh giành nhau một vạn trượng này, trong đó Lâm Phong đang là người yếu thế hơn.
-Răng rắc…. răng rắc…..
Từng giây trôi qua, Đệ Thập Trùng Thiên càng ngày càng yếu thế trước thiên địa, dù sao mảnh khu vực này vốn thuộc về thiên địa hiện tại, muốn dùng sức một người cướp đi là quá khó khăn, kể cả đó có là Đệ Thập Trùng Thiên với một tia luân hồi chi lực.
Một cái là khách, một cái là chủ, quyền hạn mạnh yếu lập tức được hiện rõ.
Bất quá, Lâm Phong không chỉ có một mình Đệ Thập Trùng Thiên làm quân bài tẩy, vào lúc Đệ Thập Trùng Thiên tưởng chừng như không chịu nổi muốn vỡ vụn Lâm Phong lập tức bắt quyết thôi động Nguyên Thần không ngừng phun ra Hỗn Độn Chi Khí gia cố.
Hỗn Độn Chi Tâm, vốn là bảo vật được dựng dục ra từ ý chí Thái Sơ Giới, có Hỗn Độn Chi Khí gia trì sự bài xích giữa Đệ Thập Trùng Thiên với thiên địa liền biến nhỏ hơn rất nhiều, nhật nguyệt một lần nữa được thắp sáng, luân hồi một lần nữa được luân chuyển.
Tuy nhiên… nếu nhờ Hỗn Độn Chi Tâm đoạt lấy mảnh khu vực vạn trượng thì không chân chính là đoạt, cho nên Lâm Phong chỉ dùng Hỗn Độn Chi Khí để câu giờ cho Đệ Thập Trùng Thiên vững chắc trở lại, sau đó hắn lại rút Hỗn Độn Chi Khí trở về.
Cứ như thế, chấn động, vững chắc, rồi lại chấn động, lại vững chắc, qua hơn trăm lần tuần hoàn rốt cuộc không cần Hỗn Độn Chi Khí phụ trợ Đệ Thập Trùng Thiên cũng “đoạt” thành công khu vực một vạn trượng từ tay thiên địa.
Lâm Phong tiếp tục mở miệng nói:
-Hợp.
Đoạt thì khó, hợp thì dễ hơn rất nhiều, Đệ Thập Trùng Thiên từ vạn trượng bỗng chốc theo ý của Lâm Phong thu hẹp lại 9000 trượng, 8000 trượng,…
Chỉ hơn mười giây sau, Đệ Thập Trùng Thiên đã trở về nhập làm một với Hư Vô Hỗn Độn Nguyên Thần, có điều bên trên Nguyên Thần của Lâm Phong không giống với những người khác có hoa văn của khu vực “hợp” mà vẫn chỉ có hoa văn nhất nhật nhất nguyệt như trước đây.
Nhưng điều đó không có nghĩa Lâm Phong đột phá thất bại, trên thực tế ngay khoảnh khắc Đệ Thập Trùng Thiên trở về với Nguyên Thần thì Lâm Phong đã chính thức bước vào hàng ngũ Hợp Thể, cái hắn hợp không phải ngoại giới mà là Đệ Thập Trùng Thiên.
Đây chính là một lợi thế của Lâm Phong, hắn không cần thiên địa tán đồng, hắn chỉ cần có đủ tài nguyên liền có thể bước vào Hợp Thể bất kì lúc nào, mặc kệ Thiên Đạo có bài xích cũng không thể thay đổi được chuyện này.
Đồng thời sau này có đi tới đâu Lâm Phong đều luôn có lợi thế “sân nhà” chứ không giống Hợp Thể thông thường chỉ được tăng phúc ở nơi “hợp”, thậm chí có đi vào sân nhà của người khác Lâm Phong vẫn có khả năng đảo khách thành chủ.
Bởi vì lúc đó Lâm Phong không phải đối đấu với thiên địa giống bây giờ mà chỉ là đối đầu với tu sĩ.
Còn lí do trước đó Lâm Phong ra tay đoạt một khu vực vạn trượng từ thiên địa chẳng qua là để tạo cơ sở nhằm bảo vệ Hỏa Hoa Thôn trong tương lai tránh trường hợp Hỏa Hoa Thôn là khởi nguồn của linh khí bị người tới xâm phạm mà thôi.
Đột phá xong xuôi, Lâm Phong theo ‘‘thói quen’’ nhìn lên bầu trời tiếp đón thiên kiếp, tuy nhiên bầu trời lúc này ngoại trừ được nhuộm đỏ bởi hỏa linh khí ra thì không thấy dấu hiệu nào của thiên kiếp kéo tới, tất cả vô cùng yên bình.
Lâm Phong hơi khó hiểu hỏi Tang Thụ:
-Ta hợp với Đệ Thập Trùng Thiên không dính dáng tới Thiên Đạo, nhưng tính ra hành động “đoạt” địa bàn của ta phải khiến Thiên Đạo nổi giận kéo tới thiên kiếp mới đúng, lẽ nào Thiên Đạo đang âm mưu chuyện gì sao?
Thật, ngay từ đầu ngoài ý định bảo vệ Hỏa Hoa Thôn ra Lâm Phong còn muốn khiêu khích Thiên Đạo để làm Thiên Đạo suy yếu thêm, ai ngờ Thiên Đạo lại không ra tay khiến kế hoạch của Lâm Phong phá sản một nửa.
Đối với chuyện này Tang Thụ cũng có hơi bất ngờ, nhưng Tang Thụ có nhiều kinh nghiệm hơn, Tang Thụ nói:
-Ta có hai hướng lí giải, một là sau vụ việc liên tiếp giáng xuống thiên kiếp khủng bố ở Ngũ Hành Tràng thì Thiên Đạo đã suy yếu đến mức không thể tự do giáng xuống thiên kiếp, còn hai là… sau nhiều lần thất bại linh trí của Thiên Đạo đã tiến thêm một bước, ngươi nên cẩn thận.
Nghe vậy nội tâm Lâm Phong trầm xuống tới đáy, nếu là trường hợp thứ nhất còn đỡ chứ rơi vào trường hợp thứ hai hắn thực sự phải cẩn thận rồi, Thiên Đạo hiên tại đã rất khó chơi a, một khi Thiên Đạo mở rộng linh trí liền nguy hiểm hơn rất nhiều.
Bất quá nghĩ nhiều cũng không giải quyết được vấn đề, Lâm Phong bay sang phụ giúp Vũ Ngưng với Hiên Phượng ổn định hỏa linh khí nói:
-Hai nàng làm rất tốt, chuyện còn lại cứ để ta.
Vừa nói Lâm Phong vừa phất tay lấy ra một đống tài liệu bố trận, rất nhanh một tòa Thiên Biến Vạn Hóa Trận cực lớn đã được Lâm Phong bố trí thành công, cộng thêm hai người Lâm Phong và Vũ Ngưng làm chủ trận thì hỏa linh khí rất dễ dàng chuyển hóa thành các loại linh khí cơ bản trong ngũ hành.
Sau đó Lâm Phong lợi dụng quyền hạn “chủ nhân” phối hợp với tu vi Hợp Thể sơ kì khôi phục lại khung cảnh trong phạm vi vạn trượng, ngoại trừ các sinh vật đã chết không thể sống lại thì mọi thứ gần như đã trở về tình trạng ban đầu.
Đồng thời Lâm Phong cũng phân tán linh khí ra khắp nơi, chứ không thì Hỏa Hoa Thôn sẽ trở thành cái đích bị người khác nhắm tới, mà hắn thì không thể nào ở mãi Hỏa Hoa Thôn được, thủ đoạn hắn bố trí càng không phải vạn năng chống đỡ được tất cả.
Làm xong hết thảy Lâm Phong mới mang theo Vũ Ngưng, Hiên Phượng tới Hỏa Hoa Thôn, hắn vừa xuất hiện đã bị rất nhiều người bu vào hỏi thăm, trong đó không chỉ những người trẻ tuổi mà cả một vài người trung niên đều có ý tứ muốn tu luyện.
-Lâm thúc, thúc nhận ta làm đệ tử nha.
-Ta nữa, ta nữa.
-Lâm huynh đệ, ta cũng muốn học một chút công phu của tu sĩ.
Đối mặt với việc này Lâm Phong ra hiệu mọi người yên tĩnh lại nói:
-Mọi người bình tĩnh, ta biết sự việc một khi lộ ra thế nào mọi người cũng muốn trở thành tu sĩ, nói thật không cần ta dạy sau này mọi người cũng có thể tu luyện một hai. Và ở đây ta không cấm mọi người tu luyện, nhưng ta có vài câu thế này muốn nhắc nhở mọi người.
-Đó là cuộc đời của tu sĩ chưa chắc đã tốt hơn làm một người bình thường, thế giới tu sĩ tàn khốc hơn mọi người nghĩ nhiều lắm, điển hình là ta đã từng bị truy sát vô số lần, mỗi một lần đều cửu tử nhất sinh, thậm chí thập tử vô sinh, có thể nói phải rất may mắn ta mới sống sót tới ngày hôm nay.
-Hơn nữa một khi bước chân vào thế giới của tu sĩ mọi người nhất định sẽ phải đối mặt với cảnh chém giết lẫn nhau, dù không muốn cũng phải chém giết nếu mọi người muốn sống, vậy nên mọi người hãy trở về suy nghĩ thật kĩ, sau một tháng ai muốn tu luyện ta sẽ dạy.
Những lời Lâm Phong nói ra thực sự đả động được người khác, đúng là bọn họ chỉ thấy Lâm Phong thần kì mới nghĩ tới chuyện tu luyện chứ chưa từng nghĩ đến các mặt xấu của thế giới tu chân, trong lúc nhất thời không ai đòi bái Lâm Phong làm sư phụ nữa.
Thấy vậy Lâm Phong nói tiếp:
-Bây giờ mọi người đứng yên, ta sẽ mang mọi người trở lại Hỏa Hoa Thôn cũ.
Sau đó tất cả mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, Hỏa Hoa Thôn về lại chốn cũ, Lâm Phong cũng trở về làm một “Lâm Phong phàm nhân” như trước đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...