Sau khi rời khỏi đại điện Lâm Phong cùng nhị nữ không đi đâu nữa lập tức trở về phòng treo biển bế quan, ba người muốn tranh thủ khoảng thời gian tiếp theo nghiên cứu những đồ vật vừa hối đoái được nhằm gia tăng khả năng tranh đoạt kì ngộ trong tinh không.
Ở đây ba người chuẩn bị thực sự chứ không phải diễn chơi, đừng nhìn một mình Lâm Phong từng lực áp quần hùng chém giết rất nhiều Nguyên Anh tu sĩ ở Ám Điện liền cho rằng Lâm Phong cũng làm được như thế tại Thần Nguyên Mộ Địa khi không có Hóa Thần kì tham gia. (Vì chả có đệ tử nào là Hóa Thần kì cả).
Thân làm người trong cuộc Lâm Phong biết rõ sở dĩ ngày đó hắn có thể dễ dàng chém giết Nguyên Anh tu sĩ công lao lớn nhất thuộc về Tham Tướng dùng tham lam chi ý “trợ giúp” quấy nhiễu những người có mặt ở Ám Điện, chứ chỉ có một mình Lâm Phong còn lâu mới làm được chuyện một đấu ba nghìn.
Đừng nói ba nghìn, bây giờ dù Lâm Phong có đột phá lên Nguyên Anh sơ kì cũng chỉ có thể chiến thắng tối đa mười tên Nguyên Anh viên mãn là tiêu hao hết linh lực rồi cần thời gian khôi phục, trong nhẫn Lâm Phong không còn nhiều đan dược khôi phục linh lực cao cấp để phục dụng.
Và con số “mười” được đề cập tới ở trên chỉ đúng trong trường hợp xa luân chiến từng người lên một, còn với trường hợp bị vây công Lâm Phong chỉ đối phó được ba Nguyên Anh viên mãn cùng lúc, nhiều hơn Lâm Phong buộc phải tạm lánh mũi nhọn nếu không muốn tiêu hao Vũ Trụ Chân Tủy.
Đây là sự thật, áp lực khi bị vây công so với đơn đấu không đơn giản là một cộng một bằng hai mà là tăng gấp bội, thông thường muốn thoát khỏi tình huống bị vài người cùng cảnh giới vây công đã vô cùng khó khăn chứ đừng nói tới chiến thắng.
Trong khi đó điều kiện để giành thắng lợi trong trận chiến lấy một địch nhiều là phải có pháp thuật gây sát thương trên diện rộng mạnh mẽ Lâm Phong lại không có, nói thật dựa vào những lá bài tẩy hiện tại Lâm Phong rất dễ dàng hạ gục Nguyên Anh viên mãn nhưng bị vây công còn chưa đủ nhìn.
Bởi vì những chiêu thức đó đều cần thời gian chuẩn bị đồng thời phải liên tiếp áp đảo đối thủ mới đem lại hiệu quả cao, chứ đang áp đảo lại bị người khác nhảy vào quấy nhiễu Lâm Phong rất khó để dứt điểm Nguyên Anh tu sĩ, trừ phi nhục thân của Lâm Phong đột phá lên Nguyên Anh hậu kì còn may ra.
Ở đây Lâm Phong có một lá bài tẩy liên quan đến gây sát thương trên diện rộng đó là trận pháp, có điều theo lời Tang Thụ nói bố trí trận pháp trong tinh không rất khó nên phương án này tạm thời được Lâm Phong bỏ qua, đợi lên tinh không xem xét tình hình chính xác rồi suy nghĩ lại.
Hơn nữa trong tinh không tu sĩ chỉ được coi là mối nguy hiểm “an toàn” nhất, mặc dù chuyến này trong mắt người khác nhìn như không hung hiểm bằng Ám Lâm nhưng đối với Lâm Phong nó lại là địa phương hung hiểm hơn hẳn Ám Lâm.
Ít nhất ở Ám Lâm thì Lâm Phong còn có lợi thế nhất định về mặt thần thức không bị hạn chế, mà ở Thần Nguyên Mộ Địa thì Lâm Phong chỉ có lợi thế về mặt kiến thức, ngoài ra Lâm Phong cùng những người khác là giống nhau, chuẩn bị một chút vẫn là chuyện nên làm.
Cứ như vậy thời gian một tháng trôi qua nhanh chóng, hôm nay ba người Lâm Phong nhận được thông báo từ Hồng Lưu lão tổ đã tới lúc tập trung tại Hồng Lưu Điện truyền tống tới Ngũ Đại Đế Quốc liền đi ra khỏi phòng, theo thông báo lần này không có người dẫn đường, ba người chỉ cần tới báo danh là được truyền tống.
Bất quá không có người dẫn đường càng tốt, điều này đồng nghĩa không cần ngay lập tức chạy tới Hồng Lưu Điện nên việc đầu tiên Lâm Phong muốn làm là tới xem Hiên Phượng như thế nào, khi đến trước phòng Hiên Phượng thấy tấm biển bế quan vẫn nằm đó Lâm Phong thở dài đặt lại một tấm ngọc giản chứa lời tạm biệt rồi tiếc nuối rời đi.
Nội dung trong tấm ngọc giản đại khái là chúc Hiên Phượng có thể giành được một vị trí đệ tử chân truyền đồng thời nhắc nhở Hiên Phượng không được quên ước hẹn gặp lại, về phần tài nguyên tu luyện Lâm Phong không có tặng cho Hiên Phượng như làm với Hàn Nhược Thủy.
Mặt ngoài Lâm Phong giải thích rằng Hiên Phượng ít nhất đã có được một thân phận đệ tử trung tâm, lại giống như hắn có lệnh bài thân phận trăm năm căn bản không giống như Hàn Nhược Thủy chỉ là đệ tử ngoại môn thiếu thốn cống hiến, bên cạnh đó chỉ có trải qua rèn luyện tu sĩ mới nhanh chóng mạnh lên được.
Còn mục đích thật sự của Lâm Phong là không muốn “trong lúc vô tình xóa đi” một cái cớ để Hiên Phượng có thể đi ra ngoài lịch luyện kiếm cống hiến, hắn còn muốn nàng mau chóng chạy ra khỏi Hồng Lưu Quốc làm sao tặng cho nàng cống hiến rồi để nàng ở lại Hồng Lưu Quốc thoải mái tu luyện được.
Đó cũng là lí do Lâm Phong tặng hết cống hiến cho Hàn Nhược Thủy để hợp lí hóa cái cớ không còn cống hiến tặng cho Hiên Phượng, chung quy lại địa vị của Hiên Phượng trong lòng Lâm Phong cao hơn Hàn Nhược Thủy nhiều, không có lí nào Lâm Phong nghĩ cho Hàn Nhược Thủy lại không nghĩ cho Hiên Phượng.
Phía bên kia, Hiên Phượng cũng biết những điều này nàng mới kiềm chế lại bản thân không đi ra gặp trực tiếp Lâm Phong tạm biệt, nói thật nàng so với Lâm Phong càng không nỡ rời xa, một lần tạm biệt này không biết đến bao giờ mới gặp lại…
Một năm, mười năm, hay trăm năm? Hiên Phượng không nói trước được.
Mà trong trường hợp xấu nhất có thể là vĩnh viễn không được gặp lại Lâm Phong nữa, nhưng Hiên Phượng không hối hận, dù thời gian quay lại nàng vẫn lựa chọn làm việc này, ít nhất… nàng đã làm được một việc mà nàng cho rằng nên làm, nàng biết nếu cứ bình thường cả đời này nàng vĩnh viễn chỉ có thể làm bằng hữu của Lâm Phong, đây không phải điều nàng thực sự mong muốn.
Tạm thời bỏ qua vấn đề về Hiên Phượng, tiếp theo ba người Lâm Phong tới gặp Thái Tiêu Diêu, không, nói đúng hơn là Thái Tiêu Diêu chủ động tới tiễn đưa ba người.
Gặp được Thái Tiêu Diêu, ba người Lâm Phong ôm quyền chào hỏi:
-Đệ tử bái kiến viện trưởng.
Thái Tiêu Diêu gật đầu:
-Không cần đa lễ, sau ngày hôm nay ba người các ngươi không còn là đệ tử học viện nữa rồi.
Nghe vậy Lâm Phong thành thật đáp lại:
-Bẩm viện trưởng, trong lòng đệ tử dù có đi đâu đệ tử vẫn luôn coi bản thân là một thành viên của Cực Pháp Học Viện, nếu một ngày Cực Pháp Học Viện cần giúp đỡ thì đệ tử sẽ không ngần ngại ra tay giúp đỡ.
Thái Tiêu Diêu ra vẻ khá hài lòng với câu nói của Lâm Phong nói:
-Tốt, thực chất ta đến tiễn ba người các ngươi chính là với ý tứ này, ta hy vọng sau này ba người các ngươi thành tài sẽ chiếu cố Học Viện nhiều hơn một điểm, ta không thể lúc nào cũng ở lại bảo vệ Học Viện được.
-Đây là quà chia tay ta tặng ba người các ngươi, cứ coi như ta đang đầu tư có lời, không cần từ chối.
Vừa nói Thái Tiêu Diêu vừa đưa cho ba người Lâm Phong ba cái nhẫn trữ vật, số lượng đồ vật trong đó tương đương với hai mươi cái nhẫn trữ vật Lâm Phong nhặt được, số còn lại Thái Tiêu Diêu sẽ tìm đường khác chuyển tới cho Lâm Phong.
Ở đối diện Lâm Phong không từ chối mà nhận ngay:
-Đa tạ viện trưởng ban thưởng, đệ tử nhất định nhớ kỹ những lời ngày hôm nay.
Thái Tiêu Diêu nói:
-Thời gian đã tới, các ngươi tự mình đi thôi, ta chúc các ngươi thuận lợi trở thành đệ tử Ngũ Đại Đế Quốc. Bất quá trong trường hợp xấu nhất các ngươi không thông qua được khảo hạch muốn trở về làm đệ tử chân truyền của Học Viện ta luôn sẵn sàng tiếp đón.
Lâm Phong cười cười:
-Đa tạ hảo ý của viện trưởng, nếu quả thực đệ tử không thông qua được khảo hạch nhất định sẽ trở về Học Viện, đệ tử cảm thấy Học Viện là một nơi rất tốt không có tranh đấu quá khốc liệt, rất thích hợp để coi thành “nhà”.
Ý tứ rõ ràng, Hồng Lưu Quốc có nhiều tài nguyên hơn Học Viện nhưng nếu thất bại Lâm Phong sẽ về Học Viện chứ không về Hồng Lưu Quốc, tuy nhiên nếu có người biết chuyện nghe được lời này sẽ nghĩ phần “nhà” chỉ là cái cớ còn thực tế Lâm Phong vẫn oán giận việc sưu hồn mới nói như vậy.
Về phần Thái Tiêu Diêu khi nghe đến chữ “nhà” lại nghĩ Lâm Phong có ý định “thu” con gái hắn rồi, cho nên Thái Tiêu Diêu cũng cảm thấy thật sự vui vẻ, một phần là vui cho con gái một phần vui vì có một người con rể ưu tú như Lâm Phong rất có lời.
Nói không chừng lần sau gặp lại Lâm Phong sẽ cho hắn một kinh hỷ bất ngờ đủ lớn để hắn có thể xóa đi “tình vết” tiếp tục tu luyện lên tầng thứ cao hơn đâu, nếu ngày đó thật sự đến thì đúng là đầu tư có lời, không những có lời mà còn là lời lớn.
………………………….
Lại qua ba mươi phút Lâm Phong một lần nữa có mặt tại Hồng Lưu Điện chủ điện.
Vẫn là cảm giác cổ xưa kia nhưng khí thế áp bách lại không có nhiều, khi tới nơi Lâm Phong đã thấy có chín người có mặt ở căn phòng lớn, trong đó có bảy người đệ tử Kết Đan viên mãn giống như hắn, hai người còn lại không phải ai xa lạ, chính là Hồng Lưu lão tổ cùng với Đại Trưởng Lão.
Ba người Lâm Phong ôm quyền:
-Đệ tử bái kiến lão tổ.
Tại vị trí ghế chủ trì căn phòng, Hồng Lưu lão tổ thấy người tới đã đủ liền đứng dậy phất tay miễn lễ nói:
-Như các ngươi đã biết vòng khảo hạch chính thức đầu tiên của Ngũ Đại Đế Quốc sẽ diễn ra ở Thần Nguyên Mộ Địa, bất quá nơi các ngươi chuẩn bị được truyền tống tới không phải Thần Nguyên Mộ Địa mà là “Ngũ Hành Tràng”, ở đó sẽ có người phân phát cho các ngươi đồ vật thích hợp để lên tinh không.
-Ngoài ra quy tắc chính xác của khảo hạch là gì khi tới Ngũ Hành Tràng sẽ có người nói rõ cho các ngươi, lão phu chỉ biết một phần đó là sau khi ra khỏi Thần Nguyên Mộ Địa chỉ có Nguyên Anh trở lên mới có tư cách tham gia vòng khảo hạch thứ hai.
-Cuối cùng là vấn đề đội trưởng, Thần Nguyên Mộ Địa kì ngộ nhiều hơn Ám Lâm, nguy hiểm không giống Ám Lâm nhưng đối với Kết Đan viên mãn vẫn rất nguy hiểm, nếu phân tán ra khả năng các ngươi toàn diệt là rất cao, cho nên lão phu hy vọng các ngươi có thể cùng chung một khối khi tới Thần Nguyên Mộ Địa.
-Mà trong một đội ngũ đương nhiên rất cần một người đội trưởng, để tránh trường hợp bất hòa xảy ra lão phu sẽ để vấn đề này cho các ngươi tự mình giải quyết, hiện tại ai có ý kiến gì hãy đứng ra.
Lời Hồng Lưu lão tổ vừa dứt, một người đệ tử tên Kim Thần bước ra nói:
-Bẩm lão tổ, theo đệ tử người đội trưởng không phải người mạnh nhất, cũng không phải người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhất, mà phải là một người xem trọng người bên cạnh đồng thời phải có đầu óc, đệ tử cảm thấy Lâm Phong là người thích hợp nhất làm đội trưởng.
Tiếp tục là một nữ đệ tử khác dung mạo rất xinh đẹp tên gọi Triệu Ngưng Mai đứng ra tỏ ý kiến:
-Đệ tử cũng cảm thấy Lâm Phong rất thích hợp làm đội trưởng, tuy đệ tử chưa gặp Lâm Phong lần nào nhưng đã nghe qua một vài chuyện về Lâm Phong, hắn là một người rất trọng tình nghĩa, về chuyện có đầu óc hay không có thể bàn lại sau.
-Đúng vậy, Lâm Phong có thể sống sót trở về từ Ám Lâm đã nói lên Lâm Phong không thể nào là loại người ngu ngốc, như vậy Lâm Phong đã hội tụ đủ hai yếu tố của một người đội trưởng.
-Hơn nữa nếu Lâm Phong không đủ kinh nghiệm thì vẫn còn những người còn lại, đội trưởng chính là người đưa ra quyết định đồng thời vẫn cần phải tiếp thu ý kiến từ thành viên khác, đệ tử nhận thấy Lâm Phong không phải loại người cứng đầu.
Có hai người dẫn đầu, mấy người còn lại cũng nhao nhao lên tiếng ủng hộ Lâm Phong, thấy vậy Lâm Phong liền ôm quyền vui vẻ tiếp nhận vị trí đội trưởng:
-Ta tự nhận bản thân không có nhiều điểm tốt nhưng mọi người nói không sai, chỉ cần người đội trưởng ta còn sống ta sẽ không bỏ rơi mọi người, đồng thời ta còn là một người rất biết lắng nghe. Bất quá ta đã làm đội trưởng thì một khi ta ra lệnh mọi người phải toàn tâm toàn ý nghe theo, nếu không ta sẽ rút lui khỏi vị trí đội trưởng này.
Một lần nữa cả đám tiếp tục lên tiếng đồng ý:
-Được, một lời đã định, chúng ta nhất định nghe theo đội trưởng.
Nghe thế Lâm Phong cười cười thỏa mãn nhưng thực sự trong lòng Lâm Phong đang rất buồn bực, không có lí nào mấy tên “đệ tử thiên tài” từ Hồng Lưu Điện lại dễ dàng chấp nhận một kẻ mới tới từ tu chân quốc cấp thấp làm đội trưởng cả.
Trong đây nhất định có bàn tay Hồng Lưu lão tổ nhúng vào, mục đích chính là dùng những người đệ tử này thăm dò hắn, và Lâm Phong cũng biết luôn tại sao lại không có đệ tử Nguyên Anh trong đội, chính là để hợp lí hóa việc hắn trở thành đội trưởng tránh việc hắn tự động gây bất hòa bỏ nhóm rời đi một mình.
Xem ra Hồng Lưu lão tổ chưa hoàn toàn từ bỏ ý đồ, không hổ danh là lão quái vật Hợp Thể sống lâu năm, thật sự quá khó chơi.
Phía trên, Hồng Lưu lão tổ khá hài lòng với cục diện này tuyên bố:
-Như vậy tất cả vấn đề đã giải quyết xong xuôi, các ngươi đi theo Đại Trưởng Lão chuẩn bị đi, lần này Đại Trưởng Lão sẽ là người dẫn đội. Lão phu chúc các ngươi thắng lợi trở về.
-Vâng, đa tạ lão tổ chúc phúc.
Nói xong cả mười người bắt đầu đi theo Đại Trưởng Lão chuẩn bị cho việc truyền tống tới Ngũ Hành Tràng, về chuyện tại sao Hồng Lưu lão tổ không phải người dẫn đội Lâm Phong cũng đoán được một hai, có lẽ lão muốn ở lại canh chừng những tên đệ tử “đáng ngờ”.
Thật sự rất khó chơi a, hy vọng Hiên Phượng bình an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...