Vòng hỗn chiến kết thúc với một kết quả nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ai mà ngờ được một đội ngũ mười người không có Nguyên Anh kì tọa trấn lại có thể đánh tan tới hai lần bị vây công, lần sau so với lần trước càng rung động hơn quá nhiều.
Ba mươi người trong lượt vây công đầu tiên thua còn có thể đổ cho bị đánh lén nhưng tám mươi tư người phía sau thì sao, nhân số đông hơn gấp tám lần, tu vi mỗi người đều không thua kém người bên đội ngũ Cực Pháp Học Viện, lại có thời gian chuẩn bị kỹ càng, vậy mà kết cục vẫn giống như lượt đầu tiên, toàn quân thất bại tan tác.
Không, phải nói kết cục của tám mươi tư người phía sau thảm khốc hơn nhiều, ba mươi người đầu tiên cũng trọng thương nhưng không có ai chết, còn tám mươi tư người phía sau có tới mười sáu người tử trận, thậm chí nếu không có Lương Minh Hiệp trưởng lão ra tay cứu giúp sợ rằng không người nào có thể sống sót.
Mười người, có khả năng toàn diệt tám mươi tư người tu vi tương đương, không rung động được sao?
Cho nên cái tên được nhắc tới nhiều nhất lúc này không phải Lương Đình Thiên, cũng không phải bất kì đệ tử Nguyên Anh nào, mà là Dương Huyền – một Kết Đan viên mãn lại là người gây nên cơn chấn động chưa từng có trong các đợt tuyển chọn đệ tử trước đây.
Bởi vì nói mười người đánh tan hơn một trăm người vây công không bằng nói một mình Dương Huyền ra tay trấn áp tất cả, lực áp quần hùng, một người chiến trăm người, chín người kia chỉ đi theo phụ giúp Dương Huyền mà thôi.
Chiến tích này, vượt xa tất cả thiên tài đương thời, kể cả Lương Đình Thiên được mệnh danh đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Hồng Lưu Quốc khi từng là Kết Đan viên mãn cũng không sánh bằng, mặc kệ Dương Huyền dựa vào trận pháp mới làm được nhưng trận pháp không phải là thực lực của Dương Huyền sao.
Từ đó các loại tin tức về Dương Huyền được moi ra bàn luận rất sôi nổi:
-Cực Pháp Học Viện lần này lời to, nhờ vào Dương Huyền dẫn đội mà cả mười đệ tử đều lọt vào được top ba mươi hai a.
-Còn phải nói sao, bất quá ngươi có nghe nói gì không, Dương Huyền không phải đệ tử chính quy của Cực Pháp Học Viện mà là người gốc Đại Tiên Quốc, dường như bên trong có mâu thuẫn gì đó Dương Huyền mới chạy sang Cực Pháp Quốc.
-Hắc hắc, đoán chừng lúc này Đại Tiên Quốc đang cực kì hối hận, tự tay tặng không cho Cực Pháp Quốc một cái siêu cấp thiên tài như Dương Huyền, hơn nữa nếu Dương Huyền được bồi dưỡng mạnh mẽ có khi còn giết về Đại Tiên Quốc a.
-Thật sự, ta không biết Đại Tiên Quốc có bị váng đầu hay không mà lại ném đi Dương Huyền, người này không những mạnh mẽ còn quá tàn độc, ngay cả đồng môn hắn cũng không do dự ám toán, Đại Tiên Quốc có một đối thủ như vậy đủ đau đầu a.
-Hừ, ngươi nói Dương Huyền tàn độc đã nghĩ lại bản thân từng giết bao nhiêu người chưa, đừng có đứng đây giảng đạo nghĩa. Lại nói trong trường hợp này Dương Huyền không phải người chủ động chém giết, chắc ngươi cũng thấy năm mươi người bị loại trước đó Dương Huyền không giết người nào.
-Ta đồng ý với vị đạo hữu này, dùng hai từ “tàn độc” để nói về Dương Huyền là không đúng, đổi lại ngươi bị vây công ngươi sẽ mặc người chém giết sao? Nói thật dù Dương Huyền có giết hết đám người kia cũng không tính là làm sai.
-Đúng vậy, thiên tài chân chính có người nào không được đắp lên từ vô số máu huyết, trong vô số máu huyết đó cũng không thiếu máu huyết của thiên tài, Hồng Lưu Quốc chúng ta không cần một trăm thiên tài, chỉ cần vài người như Dương Huyền là đủ.
-Các ngươi nói không sai, bất quá ta vẫn cảm thấy Dương Huyền có phần quá mức, hắn nên dừng lại khi kết quả đã ngã ngũ chứ không phải đợi Lương trưởng lão ra tay, đây không phải sinh tử chi chiến, Hồng Lưu Quốc chúng ta đã mất quá nhiều thiên tài rồi.
Đủ loại nghị luận, có khen có chê, bất kể thế nào thì Dương Huyền cũng đã trở thành ngôi sao sáng nhất trong lần so tài này.
Về phần người được nghị luận nhiều nhất là Dương Huyền lại đang điều tức trong đấu trường được ngăn cách bởi trận pháp không nghe thấy gì, bất quá có nghe được Dương Huyền cũng chẳng để ý, vì đây không phải hắn diễn, ngược lại đây mới chính là con người thật của hắn, một ác bá Dương Huyền.
Dương Huyền từng nói “thiên tài Dương Huyền đã chết, hiện tại chỉ còn lại ác bá Dương Huyền” không phải nói chơi, từ ngày kia, trái tim hắn đã chết, hắn sống chỉ để báo thù, và để báo được thù cho dù có phải trở thành ma quỷ Dương Huyền cũng sẽ không do dự đi làm, giết một chút người ở đây đối với Dương Huyền không phải vấn đề gì quá to lớn.
Rất nhanh một canh giờ được cho phép trôi qua, Lương Minh Hiệp trưởng lão một lần nữa lên tiếng:
-Sau đây là danh sách ba mươi hai người lọt vào vòng thứ hai, những ai có tên bước lên đấu trường chuẩn bị nghi thức bốc thăm định ra đối thủ, còn ai không có tên mau chóng rời khỏi phạm vi quảng trường.
-Người đầu tiên – Dương Huyền, người thứ hai – Lương Đình Thiên, người thứ ba – Liễu Mộng Như, người thứ tư – Tần Kiểm, người thứ năm – Lâm Ngao,…
Được Lương Minh Hiệp gọi tên, ba mươi hai người trong danh sách từng người một bước lên đấu trường, và không ngoài dự đoán, bốn người đệ tử Nguyên Anh kì cùng mười người đệ tử Cực Pháp Học Viện đều nằm trong danh sách, mười tám người còn lại không ai là hạng đơn giản nhưng thực chất được thêm vào cho đủ số chứ không có nhiều ý nghĩa.
Bởi vì một canh giờ căn bản không đủ cho bọn họ trị thương, đừng nói một canh giờ, một tháng cũng không đủ, di chứng Huyết Nhiên Đại Trận để lại quá lớn, một phần ba lượng máu huyết trong người bốc hơi khiến tu vi từ Kết Đan viên mãn đã thụt lùi tới Kết Đan hậu kì, lực chiến càng giảm sút nhiều hơn.
Lúc này trong ba mươi hai người đứng trên đấu trường chỉ có bốn Nguyên Anh kì và sáu Kết Đan viên mãn của Cực Pháp Học Viện còn sức chiến đấu, nếu không có gì bất ngờ họ chính là những người lọt vào top mười giành được vé đi tới Ngũ Đại Đế Quốc.
Nhìn ba mươi hai người trên đấu trường, Lương Minh Hiệp mở miệng chúc mừng cho có lệ:
-Chúc mừng các ngươi đã đạt được tư cách trở thành đệ tử trung tâm của Hồng Lưu Điện, hiện tại lão phu dựa theo quy tắc phát thẻ bài ngẫu nhiên định ra mười sáu cặp đấu, hai người cùng chung một số sẽ đấu với nhau, đây là đấu loại trực tiếp.
-Đồng thời người nào tiến vào top mười ngoài đạt được danh ngạch tiến về Ngũ Đại Đế Quốc ra còn thể lựa chọn ở lại làm đệ tử chân truyền của Hồng Lưu Điện, các ngươi có câu hỏi nào không?
Một người đệ tử trong nhóm những người không còn sức chiến đấu đứng ra hỏi:
-Bẩm trưởng lão, thương thế của đệ tử chưa khỏi hẳn khiến sức chiến đấu không còn lại bao nhiêu, lên đài thi đấu chỉ làm xấu mặt không có gì đáng xem, đồng thời đệ tử không có ý định đi tới Ngũ Đại Đế Quốc nên đệ tử muốn rút lui, không biết có được hay không.
Nghe vậy Lương Minh Hiệp gật đầu đồng ý:
-Thương thế của các ngươi đúng thật không tiện đấu pháp, những ai muốn rút lui hãy ra khỏi hàng đi.
Trên thực tế Lương Minh Hiệp chờ đúng là câu hỏi này, lão nhận được chỉ thị từ Hồng Lưu lão tổ mới nói “có câu hỏi nào không”, mặc dù không hiểu ý định chính xác của lão tổ nhưng Lương Minh Hiệp cũng đã có ý này rồi, để đám đệ tử thân mang trọng thương lên làm trò mèo sẽ khiến mặt mũi Hồng Lưu Quốc mất hết.
Đúng vậy, đây chính là ý của Hồng Lưu lão tổ, ban đầu lão muốn giữ chân mấy người Lâm Phong ở lại bằng việc loại ra khỏi top ba mươi hai hoặc sắp xếp cho Lâm Phong gặp phải Nguyên Anh kì ở vòng thứ hai nhưng thủ đoạn mạnh mẽ của Dương Huyền đã khiến hai tầng kế hoạch của lão phá sản hoàn toàn.
Tình hình bây giờ dù cho Lâm Phong có đứng chót trong top ba mươi hai hắn cũng có suất đi Ngũ Đại Đế Quốc, những người trọng thương căn bản không có ý tứ đi Ngũ Đại Đế Quốc nữa rồi, cho nên cứ để Lâm Phong lọt vào top mười rồi đọc trí nhớ là ổn thỏa nhất.
Về phần đám đệ tử cũng giống như đã chờ câu trả lời này từ lâu, hai mươi hai tên đệ tử thân mang trọng thương ngay lập tức ôm quyền cảm tạ Lương Minh Hiệp đi xuống đài, bọn họ biết với quy tắc bốc thăm ngẫu nhiên nếu may mắn bộc phát họ có thể lọt vào được top mười nhưng họ thật không muốn ở lại tự bêu xấu cho toàn dân thiên hạ xem.
Thử nghĩ xem, mang danh thiên tài đi lên đấu trường lại phải cầu mong may mắn gặp được người “trọng thương” giống mình, sau đó đánh mấy chiêu qua loa không toàn lực định ra người thắng không phải tự làm nhục cái danh thiên tài thì là cái gì.
Hơn nữa lọt vào top mười thì sao, dù đi tới Ngũ Đại Đế Quốc hay trở thành đệ tử chân truyền đối với đám người bọn họ đều không phải chuyện gì tốt, đệ tử chân truyền thật dễ chịu ư, không, thân phận càng cao đại biểu tài nguyên càng nhiều đồng thời cũng đại biệu cho mức cạnh tranh càng khốc liệt.
Bọn họ không phải kẻ ngu ngốc, mấy tháng ở lại Hồng Lưu Quốc họ đã tìm hiểu tình hình rất nhiều, họ biết đệ tử chân truyền của Hồng Lưu Điện trước giờ chỉ có mười vị trí, không hơn, và trong chuyến tới Ám Lâm này đã có hai vị đệ tử chân truyền ngã xuống.
Đồng nghĩa sau khi vào được top mười còn phải đấu đá lẫn nhau giành lấy hai vị trí đệ tử chân truyền chính thức, ngoại trừ bốn người Nguyên Anh đã là đệ tử chân truyền ra ở đây còn có Dương Huyền, vậy chỉ còn một vị trí duy nhất, trở thành đệ tử chân truyền được vài ngày một tháng rồi bị đá xuống đệ tử trung tâm là chuyện nhục nhã đến mức nào?
Đã vậy không bằng dứt khoát hạ cái thang “chưa khôi phục” đi xuống đài, hiện tại được trở thành đệ tử trung tâm đối với bọn họ đã đủ rồi, bất quá không phải họ không muốn thân phận đệ tử chân truyền, chỉ là chưa tới lúc, đợi một thời gian kiếm thêm kì ngộ rồi tranh đoạt vị trí đệ tử chân truyền cũng không muộn.
Lại nói từ đệ tử trung tâm leo lên đệ tử chân truyền rất vinh quang a.
Thấy chỉ còn mười đệ tử trên đài Lương Minh Hiệp ném ra mười tấm lệnh bài một cách “thực sự ngẫu nhiên” nói:
-Được rồi, chỉ còn mười người các ngươi nên để khích lệ tinh thần chiến đấu ngoài hai phần thưởng trên sẽ có thêm một phần thưởng thứ ba - linh thạch. Bây giờ trong tay các ngươi coi như đang có mười viên trung phẩm linh thạch, mỗi khi thắng một trận con số đó sẽ tăng gấp mười lần.
-Quy tắc đấu loại như sau, mười người chọn năm, trong năm người thua lại dựa theo thời gian thua cuộc chọn ra ba người cho đủ tám người, rồi từ tám người mới bắt đầu đấu loại trực tiếp cho đến khi chọn ra được quán quân của vòng so tài.
-Đồng thời để tăng thêm mức độ kịch tính cho cuộc so tài các đệ tử Nguyên Anh kì phải áp chế tu vi xuống còn Kết Đan viên mãn, Dương Huyền cũng không được bố trí tứ phẩm trận pháp, ngoài ra đã đấu liền không được nương tay, một khi lão phu phát hiện nương tay sẽ xử thua, các ngươi có ý kiến gì không.
Lời Lương Minh Hiệp nói ra khiến cả mười người đứng trên đấu trường lẫn người bên ngoài vô cùng kích động, con số “mười” có thể rất nhỏ, nhưng để phân ra được quán quân phải đánh tới bốn trận, đồng nghĩa quán quân sẽ nhận được mười vạn trung phẩm linh thạch, con số này rất lớn.
Phải biết tổng số linh thạch Lâm Phong “nhặt” được trong bảy trăm nhẫn trữ vật cũng chưa đạt tới được con số này, có mười vạn trung phẩm linh thạch trong tay giải quyết vấn đề tài nguyên để tu luyện đến Hóa Thần quá đơn giản, cần cái gì mua cái đó căn bản không cần nghĩ a.
Hơn nữa tất cả đều bị áp chế tu vi xuống dưới Nguyên Anh khiến lượt đấu này rất đáng xem, đặc biệt đối với người dưới Nguyên Anh rất có lợi quan sát chiến đấu kiểu này rất có lợi, có khi xem xong về bế quan mấy tháng liền có thể trùng kích vào Nguyên Anh kì.
Trong lúc nhất thời, cả trong lẫn ngoài đấu trường, nhiệt huyết sôi trào.
Trên đấu trường, mười đệ tử tiếp nhận lệnh bài hào hứng đáp:
-Đệ tử không có ý kiến.
Nghe vậy không cần đệ tử báo danh “số thứ tự” Lương Minh Hiệp đã phất tay một cái khống chế màn sáng bao phủ đấu trường phân chia đấu trường năm khu vực riêng biệt, mỗi một khu vực có phạm vi trăm vạn trượng vuông (nghìn trượng x nghìn trượng).
Đồng thời một cái phất tay của Lương Minh Hiệp còn có thể vô thanh vô tức truyền tống mười người ra năm khu vực riêng biệt khiến cả mười người chấn động không thôi, tuy biết khả năng lớn là do lệnh bài thứ tự trợ giúp nhưng không thể phủ nhân thủ đoạn của Lương Minh Hiệp đủ ghê gớm, không hổ danh thủ tịch trưởng lão Hồng Trận Đường.
Đổi lại một Hóa Thần kì khác chưa chắc sẽ làm được như Lương Minh Hiệp a.
Và nhìn qua năm phương đấu trường thì năm cặp đấu đã được xác định, lần lượt là Dương Huyền đấu Lâm Ngao, Lương Đình Thiên đấu Tần Kiểm, Liễu Mộng Như đấu Mộ Dung Tuyết, Lâm Phong đấu Trấn Hằng, Hiên Phượng đấu Liễu Phượng.
Lương Minh Hiệp lần nữa lên tiếng:
-Lão phu tuyên bố, vòng so tài cuối cùng, bắt đầu.
Âm thanh “bắt đầu” vừa hạ xuống mười đệ tử ngay lập tức lao vào đối thủ của mình bộc phát chiến đấu, tuy Nguyên Anh áp chế xuống Kết Đan vẫn có lợi thế hơn nhưng muốn giành chiến thắng vẫn phải dốc toàn lực ra chiến đấu, không ai nói trước được điều gì, cả mười người đều có cơ hội giành được vị trí quán quân.
Lời tác giả: Hai ngày vừa qua ta phải làm việc tăng ca nên có chút mệt đã khất một chương, mong các bạn thông cảm bỏ qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...