An bài xong xuôi cho Lưu Linh, tốn thêm một canh giờ dồn đống vật phẩm từ bảy trăm cái nhẫn trữ vật xuống còn một trăm cái nhẫn trữ vật, lại lồng nhẫn trữ vật vào nhau chỉ còn mười cái, đây đã là cực hạn nếu không Lâm Phong còn muốn lồng đến khi chỉ còn một cái, nhiều hơn sẽ khiến không gian nhẫn trữ vật không ổn định đành phải dừng lại.
Lúc này Lâm Phong đang họp cùng Tang Thụ tìm cách giấu nhẫn trữ vật như thế nào để không bị Hồng Lưu lão tổ phát hiện khi trở về.
Lâm Phong hỏi Tang Thụ:
-Nếu dùng ảo trận của ngươi đặt lên nhẫn trữ vật có thể giấu được tối đa bao nhiêu cái nhẫn trữ vật?
Tang Thụ nói:
-Ảo trận chung quy chỉ là ảo trận không phải sự thật, ta ở trong thức hải của ngươi nên có thể qua mặt hết thảy các loại dò xét nếu nhẫn trữ vật nằm trong thức hải, ngược lại nếu nhẫn trữ vật ở bên ngoài có đặt lên ảo trận cũng không có cách nào che giấu hoàn toàn trước mắt Hợp Thể.
-Hơn nữa chưa chắc Hồng Lưu lão tổ chỉ dò xét bằng thần thức mà không trực tiếp bắt ngươi tới dò xét, khả năng bại lộ rất cao nếu ngươi giấu nhẫn trữ vật bên ngoài. Ngươi không cần thử ta, bản thể ta đã không còn, ảo trận là năng lực duy nhất của ta hiện giờ.
Nghe vậy Lâm Phong xấu hổ ho khan, thực chất Lâm Phong đã biết đạo lí trong lời Tang Thụ nói nên hỏi vậy xem Tang Thụ có tự nguyện đưa ra cách khác giúp hắn hay không thôi, ai ngờ Tang Thụ không nể mặt chút nào vạch trần luôn ý đồ xấu của hắn.
Phương án thứ nhất bỏ qua, Lâm Phong hỏi tiếp:
-Ta nghĩ hộp hoàng kim có thể chứa nhẫn trữ vật rồi đem theo nhẫn trữ vật vào thức hải nhưng ta không câu thông với hộp hoàng kim để mở nó ra được, ngươi có cách nào trợ giúp ta mở nó ra hay không, hoặc có cách thu nhẫn trữ vật trực tiếp vào thức hải cũng được.
Tang Thụ lắc đầu:
-Hỗn Độn Dương Quang Thiết vô cùng cứng cáp tạm thời ta không có cách mở nó ra, về phần thu nhẫn trữ vật trực tiếp vào thức hải không phải không được nhưng trường hợp của ngươi rất khó, “không gian thạch” chế tạo lên mấy cái nhẫn trữ vật này đẳng cấp quá thấp không thích hợp đưa vào trong thức hải của ngươi.
-Chắc ngươi cũng biết khi hai thứ không gian bản chất khác nhau ở chung một chỗ sẽ sinh ra hiện tượng không gian chồng chéo, không gian thức hải của ngươi rất vững chắc chịu được không gian chồng chéo nhưng không gian nhẫn trữ vật quá yếu không chịu được, một khi chồng chéo xuất hiện không gian nhẫn trữ vật chắc chắn sẽ bị vỡ nát ảnh hưởng tới thức hải, có lẽ ngươi không chết nhưng trọng thương là điều khó tránh khỏi.
-Trừ phi ngươi có thể gia cố không gian trong nhẫn trữ vật hoặc luyện hóa nhẫn trữ vật thành bản mệnh pháp bảo mới có thể trực tiếp thu nhẫn trữ vật vào thức hải, ta biết cái trước ngươi chưa làm được, cái sau không đáng ngươi sẽ không làm.
Nghe vậy Lâm Phong rơi vào trầm tư, Tang Thụ đã nói thế chắc hẳn không có cách nào rồi.
Trên thực tế những gì Tang Thụ nói ra đều là thường thức ai cũng biết trong giới tu chân, Lâm Phong cũng biết chứ không phải không biết, hắn hỏi để cầu may thôi.
Đúng như Tang Thụ vừa nói, chỉ những loại không gian tương tự nhau cùng nằm một chỗ mới không xuất hiện xung đột, ví dụ Vũ Trụ Chân Tủy có không gian khá giống không gian thức hải nên có thể vĩnh viễn ở trong thức hải Lâm Phong mà không lo về không gian chồng chéo, có điều không gian Vũ Trụ Chân Tủy không dùng để chứa đồ được nên cách này đã bị Lâm Phong loại bỏ từ đầu
Còn bản chất giữa không gian thức hải và không gian nhẫn trữ vật khác biệt hoàn toàn rất khó tồn tại cùng nhau, trừ phi cả hai đều rất vững chắc đến mức không sợ không gian nứt vỡ do chồng chéo mới có thể đặt chung với nhau, nếu không chỉ cần một thứ bị vỡ nát sẽ ảnh hưởng tới cái còn lại.
Bên cạnh đó vẫn tồn tại một số loại bảo vật loại hình tự thân mang theo không gian riêng chứa được đồ vật đồng thời tồn tại được trong thức hải nhưng thứ như vậy không nói ít như hỗn độn bảo vật chỉ có ba món thì cũng không quá nhiều, người chiếm được không có bao nhiêu.
Đây cũng là lí do tại sao phần lớn tu sĩ đều đeo nhẫn trữ vật trên tay, nhiều người không hiểu chuyện còn cho rằng tu sĩ đeo nhẫn trữ vật trên tay để thuận lợi cho đấu pháp nhưng đó chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là bất đắc dĩ không có cách giấu mới phải đeo trên tay.
Thử nghĩ xem mức độ an toàn khi đeo trên tay rất thấp, chỉ cần là người đủ mạnh liền có thể bỏ qua những biện pháp che lại nhẫn trữ vật nhìn thấu đồ vật bên trong, bình thường rất ít người làm chuyện gây thù đến mức đó nhưng không phải không có, chẳng may để lộ ra bảo vật kinh thiên trước mặt người có tu vi cao hơn ngươi liền chết chắc.
Về phần luyện nhẫn trữ vật thành bản mệnh pháp bảo để thu vào thức hải càng không có ai đi làm, Tang Thụ nói không sai, làm như vậy cái được không bù nổi cái mất, ngươi có thấy ai dùng nhẫn trữ vật đánh nhau bao giờ chưa? Bản mệnh pháp bảo mà không có tác dụng bảo mệnh thì bản mệnh làm cái quái gì?
Tuy bản mệnh pháp bảo không phải một người chỉ có một món nhưng cũng không khác bao nhiêu, tại một thời điểm một người chỉ có một món bản mệnh pháp bảo và chỉ có món đầu tiên mới xứng với hai từ “bản mệnh”, từ món thứ hai trở đi khả năng tiến cấp cùng chủ nhân của bản mệnh pháp bảo sẽ phai nhạt rất nhiều.
Bởi vì luyện chế bản mệnh pháp bảo phải dùng tới liên kết hồn huyết, mà hồn huyết chỉ có một giọt, sau khi dùng hồn huyết luyện bảo có thu về hồn huyết từ bản mệnh pháp bảo cũng khó hoàn mỹ như ban đầu, dù ít dù nhiều vẫn có một tia hồn huyết nằm trên pháp bảo, như vậy càng thay đổi nhiều lần khả năng liên kết giữa hồn huyết và pháp bảo sẽ càng nhạt ảnh hưởng tới khả năng tiến cấp.
Có thể nói “bản mệnh pháp bảo” kiểu “từ món thứ hai trở đi” đã không còn thích hợp với hai từ “bản mệnh” nữa, việc pháp bảo tiến cấp khó khăn sẽ khiến mỗi lần thăng cấp ngươi lại phải tìm một món pháp bảo khác thích hợp hơn, thay thế liên tục đã mất đi ý nghĩa hai từ “bản mệnh” rồi.
Đương nhiên không phải chủ nhân cứ thăng cấp bản mệnh pháp bảo liền tiến cấp, muốn cho bản mệnh pháp bảo tiến cấp chủ nhân vẫn phải gia trì thêm các loại tài liệu thích hợp mới được, dù thế vẫn có rất nhiều người không có ý định thay đổi bản mệnh pháp, trừ phi bản mệnh bị đánh nát tới mức không thể phục chế.
Nghĩ đi, lúc tu vi thấp ngươi dễ tìm được pháp bảo tiện tay nhưng khi tu vi cao thì sao, lúc đó rất khó để tìm một món pháp bảo xứng tầm nếu ngươi không có bản mệnh pháp bảo, tìm tài liệu thăng cấp bản mệnh pháp bảo so với tìm một món pháp bảo phù hợp dễ hơn nhiều.
Ngoại trừ trường hợp hiếm thấy như ngươi sở hữu bảo vật quá cao cấp đến mức ngươi khó lòng vượt qua đẳng cấp của pháp bảo ngươi mới không cần bản mệnh pháp bảo, còn không thì ai cũng muốn có một món bản mệnh pháp bảo cho riêng mình, bước thứ nhất là thời gian tốt nhất để chế tạo bản mệnh pháp bảo. (Dùng pháp bảo vấn đạo – tiểu đạo).
Vì lí do bản mệnh pháp bảo có thể vô hạn tiến cấp cùng chủ nhân nên Lâm Phong không có váng đầu đến mức vì đống tài nguyên trước mắt làm qua loa chuyện bản mệnh pháp bảo, tài nguyên mất có thể kiếm lại, bản mệnh pháp bảo chọn sai vĩnh viễn không còn cơ hội chọn lại.
Suy nghĩ một lúc lâu không nghĩ ra cách gì vẹn toàn Lâm Phong thở dài ngao ngán:
-Thật phải bỏ lại những thứ này sao, tuy không đến mức sau này không kiếm được tài nguyên nhưng bảy trăm nhẫn trữ vật a, bỏ qua thật sự không cam lòng.
Tới đây Tang Thụ bắt đầu đưa ra ý kiến riêng:
-Không hẳn, theo ta biết trên người ngươi có hai cách có thể thu lại nhẫn trữ vật, một trong hai cách đó là thu Thiên Lôi Châu thành bản mệnh pháp bảo, trong Thiên Lôi Châu có một không gian không lớn nhưng đủ để chứa nhẫn trữ vật, ngoài ra dùng Thiên Lôi Châu làm bản mệnh pháp bảo không lỗ, sau này lấy Hỗn Độn Dương Quang Thiết đắp lên Thiên Lôi Châu vẫn được.
Nghe vậy Lâm Phong từ chối ngay:
-Ta biết nhưng ta không thích cách làm này, không nói làm vậy sẽ rất khó phục sinh Thiên Lôi Tử vì Thiên Lôi Tử sẽ hoàn toàn trở thành khí linh thì Thiên Lôi Tử vừa là thầy vừa là bạn của ta, so với đám tài nguyên này Thiên Lôi Tử quan trọng hơn.
Giống như nghe được lời nói của Lâm Phong, Thiên Lôi Tử từ nhẫn trữ vật bay ra nói:
-Thiếu chủ, lão nô nguyện ý vì thiếu chủ làm việc, nếu thiếu chủ thu Thiên Lôi Châu làm bản mệnh pháp bảo lão nô không phải hoàn toàn mất hy vọng phục sinh, tiểu thư có Sinh Mệnh Lãnh Diễm có tác dụng rất lớn đối với đoạt xá phục sinh. Lại nói ở tình trạng khí linh lão nô sẽ dễ dàng giúp được thiếu chủ nhiều hơn, chuyện phục sinh lão nô không vội.
Lâm Phong khoát tay nói:
-Ý ta đã quyết, lão không cần nói nữa ta sẽ không thay đổi, ta không có thói quen lợi dụng người bên cạnh, lão đi theo ta đồng nghĩa ta đã coi lão là thân nhân.
Lời Lâm Phong nói ra khiến Thiên Lôi Tử cảm động không thôi, từ lúc đi theo Lâm Phong đến bây giờ Thiên Lôi Tử giúp Lâm Phong không nhiều, ngược lại Lâm Phong mới là người giúp lão nhiều hơn, từ lời hứa dùng Sinh Mệnh Lãnh Diễm giúp lão phục sinh đến Vũ Trụ Chân Tủy đều là những thứ vô cùng xa xỉ.
Hiện tại Lâm Phong còn vì một nô bộc không nhíu mày một cái nói bỏ liền bỏ một đống tài nguyên, đi theo một thiếu chủ như vậy còn có gì không thể bỏ ra? Nói thật Thiên Lôi Tử hoàn toàn mong muốn Lâm Phong dùng Thiên Lôi Châu làm bản mệnh pháp bảo chứ không phải lão biết Lâm Phong không làm mới nói lấy lòng Lâm Phong.
Dẫu sao sau khi Lâm Phong thu Thiên Lôi Châu làm bản mệnh pháp bảo thì nó vẫn tiến cấp được, thông qua chỉnh sửa một chút Thiên Lôi Châu còn có thể trở thành Hỗn Độn Châu, không hề lỗ, thậm chí còn rất lời rút ngắn được một quá trình thăng cấp bản mệnh pháp bảo, Thiên Lôi Châu là linh bảo cao cấp a.
Không để ý Thiên Lôi Tử, Lâm Phong nói với Tang Thụ:
-Ngươi nói có hai cách, vậy cách thứ hai là gì?
Tang Thụ nói tiếp:
-Vậy ta nói cách thứ hai, ngươi còn nhớ túi trữ vật của Liễu Phượng chứ?
Nếu không có Tang Thụ nhắc có lẽ Lâm Phong đã quên mất vấn đề này, hiện tại Tang Thụ vừa đề cập Lâm Phong ngay lập tức nhớ đến “túi trữ vật thần kì” lúc Liễu Phượng nở ra biến mất không còn, hắn hỏi lại:
-Ý ngươi nói túi trữ vật đó không mất đi mà còn trên người Phượng, và Phượng có thể dùng nó che giấu nhẫn trữ vật qua mặt được Hồng Lưu lão tổ?
Tang Thụ không chắc chắn nói ra:
-Không hẳn không mất đi mà là ta cảm nhận được trên người nàng có chút mùi vị của Thông Thiên Mãng, có lẽ phần túi trữ vật kia đã dung nhập với cơ thể nàng, nếu may mắn nàng có thể có được không gian thiên phú của Thông Thiên Mãng, được hay không phải thử mới biết được.
-Ồ, vậy ta sẽ hỏi Phượng, ngươi truyền cho ta phương pháp thử là được, dù sao ở đây có Hiên Phượng chưa biết đến sự tồn tại của ngươi nên ngươi không tiện lộ mặt.
……………..
Một lát sau Lâm Phong nắm được phương pháp khai thác thiên phú không gian Thông Thiên Mãng từ Tang Thụ liền tới tìm tam nữ, hy vọng Phượng làm được a, nếu không bỏ lại đống nhẫn trữ vật rất đáng tiếc, cùng lắm chỉ được cầm về bốn mươi cái, mỗi người mười cái mới không bị nghi ngờ.
Lâm Phong không dài dòng hỏi Phượng:
-Nàng còn nhớ túi trữ vật ngày trước nàng sử dụng không?
Phượng gật đầu đáp:
-Ta nhớ chứ, đến giờ vẫn cảm thấy tiếc, rõ ràng lúc đấu với Hắc Phong Điểu ta vẫn mang túi trữ vật bên người, đến lúc nở ra liền không thấy, cũng không biết đã làm mất ở đâu.
Lâm Phong cười cười nói:
-Có lẽ… nó không mất, mà nó đã dung hợp vào huyết mạch của nàng, ta nhớ nàng nói túi trữ vật đó được làm từ da Thông Thiên Mãng và một giọt máu Thông Thiên Mãng, loài Thông Thiên Mãng lại có thiên phú không gian, nàng không cảm giác được hình như khả năng không gian của nàng mạnh hơn sao?
Nghe vậy hai mắt Phượng lóe sáng:
-Đúng rồi, lúc đấu với tên Phong Lưu gì đó ta đã ngờ ngợ tại sao Đan Hỏa Liệu Nguyên lại mạnh đến mức xé tan được không gian Ám Lâm, lúc đó ta còn tưởng do nhiệt độ cao hay uy lực mạnh nhưng bây giờ ngẫm lại không giống lắm, ta có cảm giác… trong vô thức ta đã xé ra không gian Ám Lâm.
Quả nhiên, Phượng cũng cảm giác được vấn đề này, vậy liền dễ làm. Lâm Phong nói:
-Muốn biết có thật hay không thử một chút liền biết, ta có phương pháp, nếu thành công ta còn cần nàng làm một chuyện.
Nói xong Lâm Phong hướng dẫn cho Phượng phương thức thao túng không gian sơ bộ, đương nhiên cả Lâm Phong lẫn Phượng đều không hiểu về không gian quy tắc, Lâm Phong chỉ muốn thử xem Phượng có thật làm được hay không nên không khó khăn lắm, Tuyết và Hiên Phượng ở bên cạnh cũng rất tò mò.
Thiên phú không gian của Thông Thiên Mãng nằm ở huyết mạch, chỉ cần có một chút huyết mạch sẽ có được thiên phú không gian, sau mười lăm phút cố gắng cảm nhận huyết mạch Phượng đã có thể làm không gian hơi dao động, cái dao động này tuy nhỏ nhưng không qua mắt được bốn người đang chăm chú quan sát.
Đồng nghĩa Phượng thực sự được thừa hưởng không gian thiên phú từ Thông Thiên Mãng, cái này, rất tốt, không chỉ bây giờ mà sau này cũng rất tốt, không gian và thời gian là hai loại quy tắc rất khó cảm nhận, một khi nắm được sẽ rất mạnh mẽ.
Tuy nhiên huyết mạch Thông Thiên Mãng trong người Phượng chỉ được tạo từ một giọt máu không phải tinh huyết + da của Thông Thiên Mãng khiến thiên phú không gian của nàng không mạnh lắm, bất quá vậy là đủ rồi, hiện tại Lâm Phong không cần đi xuyên không gian như Thông Thiên Mãng mà chỉ cần Phượng dùng thiên phú đó khắc mấy cái không gian trữ vật trên người Lâm Phong.
Lời tác giả: Hắc hắc, bất ngờ không, ta đã lấp triệt để hai "hố" ở những chương trước, một là túi trữ vật biến mất, hai là Đan Hỏa Liệu Nguyên đánh phá không gian, có lẽ các bạn không để ý những chi tiết nhỏ đó nhưng ta không phải viết để làm màu, sau này còn nhiều bất ngờ hơn. Cầu ủng hộ, cầu đề cử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...