Chứng kiến tràngcảnh hơn hai nghìn Kết Đan viên mãn chém giết lẫn nhau Lâm Phong hơi nhíu mày, theo lẽ thường có tranh đoạt cũng không nên chém giết quá kịch liệt mới đúng, bảo vật ở đây rất nhiều, chia đều ra mỗi người chiếm được vài ba món không thành vấn đề.
Như vậy chỉ có một đáp án duy nhất, tên Ma Tướng bị phong ấn đúng như Lâm Phong suy đoán đang suy yếu tới cực hạn chưa dám hiện thân, Ma Tướng cần thời gian khôi phục, nó đang dùng phương pháp nào đó lợi dụng mọi người chém giết để khôi phục thực lực.
Và thứ Ma Tướng cần… không phải huyết nhục hay tu vi những người ở nơi này mà là lòng tham, Lâm Phong có thể thấy rõ ràng sự tham lam đang lấn át lí trí của tất cả mọi người, một người chiếm được càng nhiều bảo vật càng trở nên điên cuồng tranh đoạt, cái ý tưởng chỉ đoạt một hai sau đó rút lui bảo toàn tính mạng ban đầu đã bị thổi bay hoàn toàn.
Mỗi giây trôi qua đều có vài tu sĩ ngã xuống, theo số lượng tu sĩ còn sống càng ngày càng ít không những không khiến mảnh chiến trường này dịu xuống mà càng trở nên khốc liệt hơn, mọi người đã không còn phân biệt được quá nhiều thứ, tất cả chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, đoạt đoạt đoạt, giết người cũng là đoạt, đoạt của chính người bị giết.
Không cần biết có bị thương hay không, không cần biết phải tranh đoạt với bao nhiêu người, chỉ cần nhìn thấy bảo vật liền lao tới đoạt, không thấy bảo vật liền hướng tới tu sĩ đoạt, có nhiều kẻ còn hướng tới bốn người Lâm Phong chém giết dù cho từ đầu đến giờ Lâm Phong không hề tranh đoạt một món nào.
Đám người này… điên rồi, quỷ dị chính là… trong mắt họ Lâm Phong không nhìn thấy chút “điên” nào mà là một mảnh hoàn toàn bình tĩnh, bình tĩnh đến kì lạ, giống như thể… đây mới chính là họ, họ biết mình đang làm gì, và họ chấp nhận điều này.
Trên thực tế đám người này đúng là không còn thần trí nhưng cũng không thể nói họ điên, bọn họ… đang bị Ma Tướng khuếch đại lòng tham, có thể nói Ma Tướng đang thao túng đưa bọn họ trở về bản chất của sinh vật sống – Tham lam, tham lam là phải đoạt.
Trở về bản chất làm sao gọi là điên.
Bất quá Lâm Phong không quan tâm đối phương có điên hay không điên, kẻ nào chủ động lao tới làm phiền Lâm Phong đều không chút nương tay, hắn không thèm che giấu thực lực dùng Cửu Dương Chỉ nhất kích tất sát, ở đây đã không ai còn thần trí rõ ràng có bộc lộ thực lực cũng chẳng có ai biết, mà Lâm Phong nhìn cảnh này còn có ý định… giết hết những người ở đây.
Thà hắn giết toàn bộ còn hơn để bọn họ bị Ma Tướng lợi dụng, những người này chỉ có chết trong tay hắn Ma Tướng mới không thể hoàn thành kế hoạch khôi phục, lại một lần nữa… Lâm Phong bị kéo vào tình cảnh giống hết ở Tu Nghệ Cầu, giết là giải thoát cho người bị giết, nhưng không thể phủ nhận, giết vẫn là giết.
Bởi vì Lâm Phong chắc chắn Ma Tướng có thể lợi dụng những thứ tiêu cực để làm lớn mạnh chính bản thân, Oán Tướng đã từng lợi dụng oán khí khôi phục bản thể thì Ma Tướng nơi này có thể lợi dụng tham lam khôi phục tu vi không phải chuyện gì lạ.
So sánh hai cái… tham lam dễ tạo ra hơn oán khí nhiều lắm.
Nhân chi sơ tính bổn thiện, lúc sinh ra con người đều lương thiện, không ai sinh ra đã là kẻ ác hoặc chất chứa thù hận sâu đậm ngoại trừ trường hợp “chuyển sinh giữ lại được trí nhớ”, muốn tạo ra oán khí phải có một quá trình nuôi dưỡng thù hận.
Còn tham lam đã là bản chất của con người, tham lam… không ai không có, những ai nói bản thân không tham lam đều là nói dối, chẳng qua lợi ích chưa đủ nên chưa bộc phát ra bản tính tham lam mà thôi.
Ngay cả người lương thiện nhất trên thế giới này không muốn tranh đoạt bất cứ thứ gì cũng có lòng tham, đó là ham muốn được sống, chẳng có ai tự nhiên lại muốn chết bao giờ.
Chỉ cần “sống”… liền có lòng tham.
Cỏ cây vô tri cũng phải tranh đoạt dinh dưỡng với nhau để sống, phàm nhân có lí trí tranh đoạt so với cỏ cây còn muốn mãnh liệt hơn, tu sĩ lại càng tham lam hơn phàm nhân nhiều, tu luyện không phải vì muốn có được nhiều thứ hơn phàm nhân sao, tu vi càng cao, địa vị càng cao, càng có nhiều bảo vật lòng tham lại càng lớn.
Nói thật Lâm Phong có rất nhiều thứ đáng giá hơn bảo vật ở đây nhiều, không một món nào ở đây có thể so với hỗn độn chi tâm, Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng, hoàn mỹ hoàng kim thức hải hay Vũ Trụ Chân Tủy nhưng khi nhìn thấy đống này Lâm Phong còn động tâm chứ đừng nói tới người khác.
Ngay cả tam nữ luôn nghe lời Lâm Phong cũng có mấy lần kém chút không kiềm chế được muốn tham gia tranh đoạt, mục tiêu gần nhất không phải Lâm Phong thì là ai, may mắn các nàng trải qua mấy bài huấn luyện từ Lâm Phong thần trí đã kiên định hơn bình thường nhiều mới chống lại được cám dỗ “tham lam”.
Có điều tình trạng ba nàng không quá khả quan, nếu không có gì bất ngờ xảy ra ba nàng chỉ cầm cự thêm một chút nữa trước khi lí trí bị tham lam lấn át gia nhập vòng chiến.
Thấy vậy Lâm Phong truyền cho tam nữ một vòng bảo hộ hỗn độn chi khí giúp ba nàng ổn định lại tâm tình, rất nhanh ba nữ đã không còn bị “tham lam” cám dỗ thở phào nhẹ nhõm áy náy nhìn Lâm Phong, cảm giác vừa rồi thật đáng sợ, chậm một chút nữa thôi ba nàng sẽ hướng tới Lâm Phong giết người cướp của.
Tam nữ biết một khi ba nàng lao vào đánh Lâm Phong hắn sẽ không đánh lại trả mà sẽ dùng phương pháp ôn hòa khống chế ba nàng lại, chẳng may vì ba nàng mà Lâm Phong chậm trễ kế hoạch thì không hay.
Nhìn ra áy náy trong mắt tam nữ Lâm Phong gửi cho ba nàng một ánh mắt yên tâm không có chuyện gì, cái này không trách ba nàng được, nếu Lâm Phong không có hỗn độn chi tâm phụ thể hắn cũng bị ảnh hưởng bởi “tham lam” rồi, Ma Tướng không kẻ nào là đơn giản, ba nàng không bị ảnh hưởng mới làm cho Lâm Phong nghĩ nhiều.
Sau đó Lâm Phong không keo kiệt hay chần chờ nữa quyết định đánh thức thần đồng, hắn muốn nhìn một lần xem liệu có cách nào “không giết” vẫn có thể giải quyết vấn đề hay không.
Đây không phải Lâm Phong nhân từ mà là hắn có cảm giác… phần âm mưu trong Ám Lâm chính là “giết”, chỉ cần Lâm Phong đại khai sát giới giết sạch tất cả hắn sẽ rơi vào bẫy của Ma Tướng… hoặc có thể là bẫy của Ma Vương, trừ phi không còn lựa chọn nào khác Lâm Phong mới giết.
Có quyết định liền làm, tám phần Vũ Trụ Chân Tủy được Lâm Phong phong bế trong thức hải tự động tách ra một phần hòa tan đi vào thần đồng, Vũ Trụ Chân Tủy không hổ là bảo vật khôi phục đỉnh cấp ẩn chứa sinh cơ cực lớn, chỉ một phần đã đẩy nhanh tiến độ chữa trị lên mười năm.
Với lượng khôi phục do một phần Vũ Trụ Chân Tủy mang tới Lâm Phong tính toán nếu chỉ dùng thần đồng để “quan sát” thì có thể kéo dài tới một canh giờ, về phần dùng thần đồng xuất chiêu chỉ xuất được ba chiêu tương đương Nguyên Anh viên mãn, xài nhiều hơn sẽ khiến thần đồng tiếp tục tổn thương.
Tuy nhiên Vũ Trụ Chân Tủy không chứa chí dương hay chí hàn khí tức, tiến độ mời năm nói trên chỉ là chữa trị khôi phục bề ngoài một cách tạm thời chứ không làm cho bản nguyên thần đồng nhiều thêm chút nào, qua một đoạn thời gian không xài cũng sẽ tiêu hao nên trước đó Lâm Phong mới không dùng Vũ Trụ Chân Tủy chữa trị thần đồng.
Bất quá như vậy đã đủ rồi, không nói ba chiêu chỉ cần một chiêu hợp lí có khi đã giết được luôn Ma Tướng, trong trường hợp Ma Tướng quá mạnh cùng lắm lại dùng thêm Vũ Trụ Chân Tủy thôi, tổng cộng tám phần Vũ Trụ Chân Tủy có thể giúp Lâm Phong đánh ra hai mươi tư chiêu hoặc triệu hoán một lần Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm.
Lâm Phong có niềm tin một khi Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm đã chém trúng thì Ma Tướng chết chắc, khó giết lại như thế nào, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm trảm được cả sinh tử, trảm hết sinh xem ngươi còn sống được hay không, tám phần Vũ Trụ Chân Tủy đổi lại “phần thiếu hụt” của Hỗn Độn Chi Tâm vẫn lời chán.
Tâm niệm vừa động, thần đồng đã lâu chưa xuất hiện một lần nữa tái xuất giang hồ hiển hiện trong mắt Lâm Phong, mắt phải vi nhật, mắt trái vi nguyệt, không có bí ẩn nào che giấu được Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng, cảm giác này… giống như có thể nắm giữ toàn bộ thế giới trong lòng bàn tay, khi có thần đồng Lâm Phong tự tin hơn hẳn.
Dưới Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng Ám Lâm đã không còn là Ám Lâm trước đây, khắp nơi tràn đầy vết nứt đại biểu không gian yếu kém, mỗi một món bảo vật chỉ là những thứ tài liệu phế phẩm có chứa “hắc khí”, ngoại trừ Lâm Phong ra toàn bộ những người ở đây đều có “hắc khí” trong cơ thể.
Tam nữ cũng không ngoại lệ, bởi vì… khắp nơi trong phiến thiên địa này đều chứa hắc khí, bất kì sinh vật sống nào ở Ám Lâm không ít thì nhiều cũng sẽ tồn tại “hắc khí”, tam nữ ít “hắc khí” hơn vì ba nàng không có hấp thu bất cứ thứ gì ở Ám Lâm chỉ bị hắc khí thông qua tiếp xúc thân thể từ từ tiến vào, mà người khác… “hắc khí” tràn lan.
“Hắc khí” này hơi khác “hắc khí” của Oán Tướng nhưng Lâm Phong có thể kết luận hắc khí là nguyên nhân khiến cho mọi người điên cuồng, muốn kéo họ ra khỏi điên cuồng phải triệt tiêu hoặc trấn áp hắc khí, hỗn độn chi khí có thể trấn áp được hắc khí, dù sao Ma Tướng là bị hỗn độn chi khí phong ấn lại.
Bất quá… Lâm Phong chỉ cứu được khoảng năm trăm người trong số hai nghìn người còn sống, một nghìn năm trăm người kia hắc khí đã ăn vào tới linh hồn không cứu nổi, dù cứu được cũng phải tốn rất nhiều thời gian và hỗn độn chi khí, Lâm Phong không rảnh tới mức đó, hắn còn phải nhanh chóng tiến sâu vào Ám Điện, hắn đã phát hiện Ma Tướng ở tại vị trí nào.
Vẫn duy trì thần đồng, Lâm Phong bắt quyết xuất ra đệ thập trùng thiên bao trùm phạm vi Ám Điện, linh lực hóa hình được thi triển huyễn hóa ra một cái “Lâm Phong”, bản thể Lâm Phong lại biến thành một tên tu sĩ vừa bị nổ tan xác, đã cứu người thì không được lộ mặt, tu sĩ sau khi được cứu sẽ lấy lại được thần trí, hắn không muốn rước thêm phiền phức.
Có điều Lâm Phong lựa chọn giết người trước cứu người sau, Hàn Băng Chỉ liên tục được điểm ra, một nghìn năm trăm cái tu sĩ không cứu nổi chỉ trong vòng mười phút đã bị Lâm Phong giết sạch, có thần trí còn khó đối phó chứ Kết Đan viên mãn không có thần trí Lâm Phong bắn ra một phát Hàn Băng Chỉ giết tới mấy người.
Chứng kiến Hàn Băng Chỉ có thể chân chính xóa sổ hắc khí khiến Lâm Phong yên tâm hơn, tuy Hàn Băng Chỉ này chỉ được thi triển thông qua bản nguyên chân khí thần đồng bản mô phỏng từ Thiên Biến Vạn Hóa Pháp nhưng tác dụng diệt sát hắc khí không thua kém bản gốc bao nhiêu, đoán chừng hắc khí bên trong tinh thú linh dược bị hắn diệt cũng biến mất cả rồi.
Tiếp đó Lâm Phong tiếp tục sử dụng Hàn Băng Chỉ đóng băng năm trăm người có thể cứu, hắn không dùng hỗn độn chi khí bản thân mà dùng lượng hỗn độn chi khí được hỗn độn chi tâm lúc trước gom lại chui vào cơ thể năm trăm người trấn áp hắc khí.
Hoàn thành xong xuôi Lâm Phong không lãng phí thêm giây nào mang theo tam nữ tiến vào trung Ám Điện, năm trăm người này cứ để họ đóng băng nằm ở đây chờ hắn giết Ma Tướng tự nhiên sẽ khỏe lại.
Về phần những người thông qua hấp thu linh khí linh dược ở Ám Lâm tu luyện không có mặt tại Ám Điện không điên cuồng quá mức nhưng cũng dính phải ảnh hưởng “tham lam” từ hắc khí dẫn tới đang tranh đoạt lẫn nhau, được cái rất ít người ở ngoài bị hắc khí ăn tới tận linh hồn, nếu may mắn họ vẫn có thể sống sót khi Ma Tướng bộc phát.
(Ý tứ Ma Tướng chết hắc khí sẽ biến mất, sở dĩ không đóng băng một nghìn năm trăm người kia luôn là vì Lâm Phong biết Ma Tướng có thể lợi dụng hắc khí trong linh hồn giết chết người khác giống Oán Tướng đã từng làm ở Tu Nghệ Cầu, hỗn độn chi khí này không thuần túy nên không cứu nổi.).
Lời tác giả: Hiện tại ta hơi bận nên chương hơi ngắn, rút ngắn chương lại để có thể ra chương đều đặn, các bạn thông cảm nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...