Bàn về thực lực trong ba người Mộ Dung Tuyết là yếu nhất, nàng chỉ có thể đánh ngang tay với Giả Anh tu sĩ, sau đó tới Liễu Phượng thực lực Nguyên Anh sơ kì và mạnh nhất là Lâm Phong có thể giết chết Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong mà không cần pháp bảo phụ trợ.
Với đội hình này Lâm Phong tự tin ba người sẽ vượt qua được vòng khảo hạch thứ nhất và thứ hai, còn vòng thứ ba Lâm Phong chưa có nhiều thông tin nên không dám chắc nhưng Lâm Phong suy đoán thực lực ba người chỉ được tính vào tầm trung trong phạm vi “thiên tài dưới trăm tuổi”.
Lâm Phong được biết Phong Quốc tấn cấp lên tu chân quốc cấp hai là sự kiện cách đây năm mươi năm, khi đó Phong Quân dùng lượng tài nguyên ít ỏi ở tu chân quốc cấp một tại một trăm hai mươi tuổi đột phá lên Nguyên Anh sơ kì.
Trong đó Phong Quân có thể có kì ngộ khác nhưng các thiên tài ở tu chân quốc cấp ba cấp bốn so với Phong Quân yếu sao, đối với thiên tài chân chính mà nói trăm năm đột phá lên Nguyên Anh kì là quá bình thường, có người chỉ dùng bốn mươi năm đã đột phá rồi.
Cho nên đến vòng cuối cùng nếu ba người chưa đột phá thì khả năng bị loại là rất cao, Lâm Phong không biết dưới trăm tuổi có tồn tại Hóa Thần kì hay không nhưng Nguyên Anh hậu kì có lẽ có một người hai người, trung kì sơ kì và Giả Anh lại càng nhiều.
Từ đó muốn được nhận vào Ngũ Đại Đế Quốc ít nhất phải đánh bại được Nguyên Anh trung kì nhưng lấy tu vi Kết Đan viên mãn đánh bại Nguyên Anh trung kì chắc chắn sẽ bị mổ xẻ ra nghiên cứu ngay.
Tuy nói tu sĩ ai cũng có bí mật riêng và tu sĩ cấp cao thường không để ý tới bí mật của tu sĩ cấp thấp nhưng nếu bí mật đó đủ lớn thì lại là chuyện khác, tu chân giới là thế giới mạnh được yếu thua, người ta là Hợp Thể kì giết ngươi là Nguyên Anh kì để cướp đoạt bí mật cũng chẳng ai dám lên tiếng bảo vệ cho ngươi, có khi còn nói ngươi chọc giận người khác mới bị giết.
Tóm lại nếu trong ba vòng không có trắc thí tiềm lực thì Lâm Phong lựa chọn dừng chân ở vòng thứ hai kiếm cơ hội đầu nhập vào tông môn ở tu chân quốc cấp bốn, không kết được Thiên Anh thì kết Địa Anh rồi tính tiếp, con đường tu luyện dài dằng dặc chỉ một cái phẩm chất Nguyên Anh không quyết định được gì nhiều.
Bất quá Lâm Phong vẫn phải chuẩn bị một chút, ở đây có giới hạn độ tuổi nên sẽ có màn kiểm tra cốt linh chống gian lận, ba cái kết đan viên mãn dưới ba mươi tuổi cùng đến từ một tu chân quốc cấp hai rất dễ gây chú ý, từ khi nào tu chân quốc cấp hai có nhiều tài nguyên như vậy rồi.
Suy đi tính lại Lâm Phong lấy được từ Tang Thụ một phương thuốc có thể dẩy tuổi cốt linh lên cao thêm mấy chục năm, trải qua một tháng ngâm thuốc thì cốt linh của ba người vào khoảng năm mươi tuổi tu sĩ, đương nhiên đây là giả nên không ảnh hưởng đến tư chất sau này.
Kết đan viên mãn năm mươi tuổi không tính là siêu cấp thiên tài nhưng cũng được coi là người nổi bật trong thiên tài rồi, che dấu thì che dấu chứ Lâm Phong không muốn điệu thấp đẩy cốt linh lên quá cao, người ta tuyển thiên tài mà ngươi điệu thấp quá thì làm sao được chọn.
Còn một lí do Lâm Phong nán lại ngâm thuốc là Lâm Phong biết Lâm Thiên chỉ cần hai đến ba tháng để cảm ngộ thành công hỏa ý.
Đây không phải nói tư chất Lâm Thiên quá cao mà là hỏa bản nguyên trong mảnh vỡ Hỏa Linh Châu tương đối dễ cảm ngộ, cộng với kinh nghiệm sáu mươi năm tu luyện hỏa hệ mà Lâm Thiên còn không cảm ngộ được nữa thì lão kiếm một khối đậu hũ đập đầu chết cho rồi.
Rốt cuộc khi Lâm Phong hoàn thành ngâm thuốc được ba ngày thì Lâm Thiên xuất quan, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Vừa xuất quan Lâm Thiên liền tìm đến Lâm Phong trao đổi về phương pháp kết Hỏa Anh, Lâm Thiên muốn tranh thủ đột phá trong khi cảm ngộ còn nóng hổi, bởi vì hỏa ý của lão là “cuồng bạo chi hỏa”, đột phá lúc này tỉ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.
Đối với hỏa ý của Lâm Thiên thì Lâm Phong không có nhiều bất ngờ, hỏa ý trong hỏa linh châu đúng là mang một tia cuồng bạo nhưng cái chính là tính cách không muốn chịu thua của Lâm Thiên phù hợp với cuồng bạo hỏa ý nhất, lão thà đối đầu với Phong gia còn hơn chịu phụ thuộc đã nói rõ điểm này.
Hôm nay không khí tại Lâm gia vô cùng hào hứng, mới gần ba tháng trước thái thượng trưởng lão Lâm Khang đột phá lên Nguyên Anh kì bây giờ lại tới lượt thái thượng trưởng lão Lâm Thiên muốn đột phá, nếu Lâm Thiên thành công thì Lâm gia sẽ có tới hai Nguyên Anh kì tọa trấn.
Trong mắt tộc nhân đây chính là điềm báo Lâm gia thịnh vượng, các trưởng lão thay nhau đột phá mà đệ tử và chấp sự còn lẹt đẹt không đột phá thì rất mất mặt, họ phải cố gắng tu luyện nhiều hơn để bắt kịp thời đại. Bất tri bất giác toàn bộ Lâm gia đã được nhen nhóm lên ngọn lửa nhiệt huyết, người truyền lửa không ai khác chính là Lâm Phong.
Một cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra, toàn bộ tộc nhân nhìn về Tu Luyện Tháp, trên đỉnh Tu Luyện Tháp là Lâm Thiên ngồi xếp bằng, phía dưới là Lâm Phong đang bắt quyết dẫn linh khí tới cho Lâm Thiên.
Người ngoài nhìn vào thấy Lâm Phong trợ giúp hai người giống nhau nhưng thực chất đãi ngộ của hai người Lâm Khang và Lâm Thiên khác nhau một trời một vực. Một cái là Phàm Anh, một cái là Địa Anh, ngay từ bước đầu tiên chuẩn bị đã có khác biệt rồi.
Lâm Khang đột phá bằng linh khí thuần túy còn linh khí Lâm Phong truyền tới cho Lâm Thiên đã trải qua Thiên Biến Vạn Hóa Pháp chuyển thành hỏa hệ linh khí phù hợp với cuồng bạo ý cảnh của Lâm Thiên, ngoài ra Lâm Phong không truyền hỗn độn chi khí giúp Lâm Thiên như Lâm Khang, cuồng bạo chính là điên cuồng bạo phát, gia nhập hỗn độn chi khí vào làm sao còn gọi là cuồng bạo.
Khi hỏa hệ linh khí đạt tới mức tạo thành vòng xoáy Lâm Thiên bấm quyết phun ra Kim Đan rơi vào chính giữa vòng xoáy, hỏa linh khí điên cuồng tràn vào Kim Đan khiến năm đạo long văn trên Kim Đan như sống lại hóa thành năm đầu hỏa long.
Kim Đan xoay tròn, tốc độ hỏa long du tẩu trên Kim Đan càng lúc càng nhanh, từng tiếng long ngâm mang theo cuồng bạo chi ý không ngừng ầm vang, bề mặt Kim Đan nổi lên một tầng hỏa diễm đỏ thẫm, khí thế Lâm Thiên theo Kim Đan thiêu đốt mà biến mạnh, đây… chính là cuồng bạo.
Cuồng bạo là điên cuồng, là liều mạng, là không quan tâm đến thương thế dốc hết tất cả để đẩy sức mạnh lên tối đa, dù là thiêu đốt tính mạng cũng không tiếc.
Người ta thường nghĩ cuồng bạo là không có lí trí nhưng thực tế không phải vậy, ai mà không sợ chết, không có lí trí làm sao lấn át được bản năng sợ chết để cuồng bạo.
Giờ phút này Lâm Thiên chính là như vậy, lão có cơ sở kết thành Hỏa Anh mà không làm mới là không có lí trí, lão muốn điên cuồng một lần để đạt được Hỏa Anh, không tiếc thiêu đốt Kim Đan chỉ để đạt tới ý cảnh cuồng bạo, chết… thì như thế nào.
Tộc nhân Lâm gia nhìn thấy cảnh này khiếp sợ không thôi, những người không biết Địa Anh còn tưởng rằng Lâm Thiên đột phá thất bại ngay từ bước đầu tiên.
-Các ngươi có nghe thấy tiếng long ngâm kia không, tiếng long ngâm thật bá đạo.
-Ngươi cũng nghe thấy sao, ta còn tưởng là ảo giác, đột phá lên Nguyên Anh kì lại có tiếng long ngâm là ý tứ gì, lúc Lâm Khang trưởng lão đột phá không giống thế này a.
-Lâm Thiên trưởng lão có phải thất bại rồi hay không.
-Không phải đâu, nhìn thế nào cũng thấy được khí thế của Lâm Thiên trưởng lão mạnh hơn Lâm Khang trưởng lão mấy phần.
Lâm Khang thấy tộc nhân xôn xao liền lên tiếng trấn áp:
-Tất cả im lặng tránh kinh động đến Lâm Thiên trưởng lão, Lâm Thiên trưởng lão không phải thất bại.
Mọi người nghe vậy không bàn luận nữa mà chỉ tập trung quan sát biến hóa, Lâm Khang trưởng lão đã nói như thế chắc hẳn Lâm Thiên trưởng lão không có chuyện gì, lại nói khí thế trên người Lâm Thiên trưởng lão khiến nhiều người vẫn kẹt ở bình cảnh bây giờ lại xuất hiện rục rịch muốn đột phá, đây là chuyện tốt a.
Lâm Khang nhìn Lâm Thiên đột phá hâm mộ không thôi, người khác không biết Địa Anh nhưng lão biết, tuy Lâm Thiên chưa đột phá xong nhưng Lâm Thiên có tư cách ngưng tụ Địa Anh đã là niềm mơ ước của bao nhiêu người rồi.
Bất quá Lâm Khang không có ghen ghét hay ganh tị với Lâm Thiên, lão biết tư chất của lão có hạn, dù Lâm Phong có trợ giúp lão đột phá Địa Anh lão cũng không làm được như Lâm Thiên, hoặc là nói… lão không dám, tỉ lệ để tứ văn Kim Đan ngưng tụ Địa Anh chưa tới một phần triệu, thất bại chính là chết.
Không quan tâm đến mọi người xôn xao, trong đầu Lâm Thiên chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chết… hoặc kết thành Hỏa Anh, dùng chính sinh mệnh đánh đổi lấy cơ hội kết Hỏa Anh, không hề có ý tứ trốn tránh, cũng chẳng có ý lưu hậu thủ cho trường hợp thất bại, chỉ có điên cuồng.
Lâm Thiên vỗ ngực phun ra một ngụm tinh huyết lên Kim Đan nhưng tinh huyết chưa kịp chạm vào Kim Đan đã bị tầng hỏa diễm màu đỏ đốt cho bốc hơi hết sạch, thấy vậy Lâm Thiên lại phun ra một ngụm tinh huyết nữa lên Kim Đan, tinh huyết lại bị bốc hơi không còn.
Cứ như vậy đến ngụm tinh huyết thứ sáu rốt cuộc cũng có một giọt tinh huyết dung nhập vào được Kim Đan, sắc mặt Lâm Thiên trắng bợt nhưng lão không có ý định dừng lại mà tiếp tục thiêu đốt máu huyết đẩy khí thế lên cực hạn, dùng khí thế của mình kích động giọt tinh huyết bên trong Kim Đan bùng cháy.
-Bang.
Trong ngoài thiêu đốt, Kim Đan không xuất hiện khe nứt lại vỡ tan tành, những mảnh vỡ Kim Đan bị hỏa diễm thiêu đốt không còn, sau đó tầng hỏa diễm màu đỏ giống như thay thế Kim Đan trở thành một viên Hỏa Đan, bên trong còn có một giọt tinh huyết đang bốc cháy chứ không phải một thân ảnh giống như quá trình Lâm Khang đột phá.
Lâm Thiên tiếp tục thiêu đốt tinh huyết hét lớn:
-Huyết Vi Tâm, Hỏa Vi Anh, Ngưng.
Theo lời nói của Lâm Thiên vang lên, giọt tinh huyết bên trong Hỏa Đan thiêu đốt mãnh liệt hơn, sau đó Hỏa Đan từ trạng thái hình cầu chuyển hóa thành hình thái ban đầu của Nguyên Anh, nhìn kĩ thì sẽ thấy giọt tinh huyết kia nằm ngay vị trí trái tim của Nguyên Anh, huyết và hỏa đã không còn khác biệt quá nhiều, huyết chính là hỏa, mà hỏa cũng chính là huyết.
Lâm Thiên tiếp tục bắt quyết nói ra:
-Thôn Long Thành Anh.
Nguyên Anh Lâm Thiên không nhìn rõ mặt mũi nhưng giờ phút này lại cho người ta cảm giác nó đang mở miệng ra, một cỗ hấp lực từ miệng của nó tràn ra hướng tới năm đầu hỏa long đang vờn quanh, một phát hút lấy như thể nó muốn ăn tươi nuốt sống năm đầu hỏa long này, không phải dung… mà là thôn, cưỡng ép thôn phệ.
-Graoooo…..oooo.
Năm đầu hỏa long mắt thấy sắp bị thôn phệ liền điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi hấp lực nhưng không được, chúng nó điên cuồng thì Nguyên Anh kia càng điên cuồng hơn, càng giãy dụa thì Nguyên Anh càng bốc cháy mãnh liệt, đến cuối cùng năm đầu hỏa long không tránh thoát được số phận bị Nguyên Anh nuốt chửng hoàn toàn.
-Hỏa Anh thành.
Theo năm đầu hỏa long bị nuốt chửng Hỏa Anh đã chân chính hình thành, dung mạo Nguyên Anh giống Lâm Thiên như đúc, ngay cả tầng hỏa diễm cũng không khác chút nào bởi vì trên thân Lâm Thiên lúc này đã xuất hiện một tầng hỏa diễm màu đỏ, khí thế bạo tăng vượt qua Kết Đan viên mãn quá nhiều, so với Lâm Khang còn mạnh hơn mấy phần.
Nhìn kĩ còn thấy tại tứ chi và phần bụng của Nguyên Anh có năm cái đồ đằng giống như năm đầu cự long đang cuộn mình ngủ say.
-Thu.
Lâm Thiên mở miệng thu lại Nguyên Anh, tầng hỏa diễm màu đỏ theo Nguyên Anh nhập thân tiêu tán, một cỗ tin tức từ Nguyên Anh truyền đến cho Lâm Thiên.
Tầng hỏa diễm kia tên gọi Thiêu Đốt, một loại thiên phú của Cuồng Bạo Hỏa Anh, tác dụng tương đương với thiêu đốt tinh huyết nhưng không có tác dụng phụ, thời gian thiêu đốt kéo dài dựa trên lượng linh lực Lâm Thiên tích lũy trong đồ đằng Hỏa Long ngủ say, tích lũy càng nhiều thiêu đốt càng lâu, tối đa lên tới mười phút, lâu hơn sẽ khiến Nguyên Anh bị tổn thương.
Thiên phú này để cho Lâm Thiên rất ngạc nhiên, chẳng lẽ Địa Anh nào cũng có thiên phú sao, tuy không biết chính xác câu trả lời nhưng có thiên phú Thiêu Đốt là điều đáng mừng, đợi trở về trao đổi với Lâm Phong xem sao.
Lâm Thiên đứng dậy phun ra một ngụm nhiệt khí, cuối cùng cũng thành công. Bất quá Lâm Thiên biết nguyên nhân chính dẫn đến thành công là do hỏa chân khí Lâm Phong truyền tới ẩn chứa năng lượng cực nhiều, lại vô cùng phù hợp với cuồng bạo ý cảnh chứ không phải do lão tài giỏi gì.
Có một người con trai như Lâm Phong là điều Lâm Thiên kiêu ngạo nhất đời này.
……………………..
Ba ngày sau, sau khi trợ giúp Lâm Thiên đột phá và để lại một đống tài nguyên cho Lâm Nguyệt tu luyện Lâm Phong đã có thể yên tâm rời đi.
Chuyện Lâm Phong rời đi Lâm gia rất ít người biết, dù sao thân phận của Lâm Phong tại Lâm gia chỉ là một ngoại nhân, giúp đỡ xong rời đi là điều đương nhiên, nhị nữ lại không thường lộ mặt nên không được để ý tới. Chỉ có cha mẹ Lâm Phong hơi buồn vì không nỡ rời xa con trai và hai con dâu.
Bất quá hai người Lâm Thiên, Lâm Nguyệt không có ý giữ Lâm Phong lại, họ biết con trai của họ bất phàm, Lâm gia quá nhỏ, ở lại chỉ vướng chân Lâm Phong mà thôi. Cha mẹ Lâm Phong thân làm tu sĩ làm sao không biết Lâm Phong chí hướng không tại Lâm gia, hai người nói với Lâm Phong thế này.
-Các con cứ việc ra ngoài thỏa sức tung hoành, khi nào mệt rồi về nhà với cha mẹ là được. Tu vi cha mẹ không cao, tuổi thọ không dài nhưng một ngày cha mẹ còn sống thì cha mẹ còn ủng hộ các con, nơi đây mãi mãi là nhà của các con.
Đây là lần thứ hai nghe được ý tứ này nhưng Lâm Phong vẫn xúc động không thôi, bởi vì hai kiếp trước… hắn có nhà nhưng lại như không có, hắn khát khao một mái ấm gia đình nhưng không được, còn kiếp này… hắn từ bỏ mái nhà của mình nhưng hắn lại tìm được nơi mình có thể quay về, hắn… phải bảo vệ căn nhà này.
Lâm Phong cùng nhị nữ quỳ xuống:
-Cha mẹ yên tâm, chúng con nhất định sẽ trở về.
Lâm Thiên đỡ Lâm Phong và nhị nữ dậy ân cần nói:
-Cha nói rồi, chúng ta không mạnh nhưng chúng ta sẽ không trở thành gánh nặng cho các con, các con không cần ép buộc bản thân phải làm gì vì chúng ta. Đương nhiên trở về là chuyện tốt.
-Dạ.
Lâm Nguyệt cố giấu đi nước mắt nói ra:
-Lần sau mà không đem về cho mẹ được một đứa cháu thì tiểu tử thối con đừng có trở về nữa nghe không, còn hai con phải cố gắng lên a.
Nhị nữ nghe vậy liền đỏ mặt xấu hổ bất quá hai nàng không dám hứa hẹn điều gì, không phải ba người không muốn có con mà là đại thù chưa báo, đại nghiệp chưa thành, thời gian đều dành hết cho tu luyện căn bản là không có khoảng trống dành cho con cái. Lâm Phong cũng không hứa hẹn mà uyển chuyển nói:
-Vâng, con sẽ suy nghĩ kĩ việc này, cha mẹ nhớ bảo trọng.
-Các con cũng phải bảo trọng.
Nói xong Lâm Phong cùng nhị nữ rời đi Lâm gia hướng tới Phong gia, một hành trình mới sắp bắt đầu.
Về phần Lâm Thiên, lão có đủ tư cách tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử của Ngũ Đại Đế Quốc nhưng lão quyết định ở lại Lâm gia thủ hộ Lâm gia, bởi vì đây là nhà của lão và con trai lão, con trai cứ việc xông pha, căn nhà này… cha sẽ thay con bảo vệ nó, chờ con trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...